Tiêu Dao Bảo Cự
Tiêu Dao Bảo Cự
( chính hiệu) với sinh viên
Berkeley
Tôi - Tiêu Dao Bảo Cự “chính hiệu
con nai vàng” đang du hành ở Mỹ bỗng giật
mình khi thấy một Tiêu
Dao Bảo Cự “giả” xuất hiện múa
may ăn nói loạng quạng trên
DCV online ngày 15-5-09 qua bài
viết có tựa
đề “Buổi thuyết trình của
Tiêu Dao Bảo Cự và sinh viên Đại
Học UC Berkeley.” của Nguyễn Ngọc Ẩn.
Thời gian này
thực – giả đôi lúc lẫn
lộn, khó phân biệt, kể
cả những gì gọi là
giá trị, đạo đức
Ngày 28-4-09 Trung Tâm Nghiên cứu Đông Nam Á của Trường Đại học UC Berkelry
có tổ chức
cho tôi một
buổi nói chuyện với sinh
viên học văn học Việt Nam và các nhà
nghiên cứu về ĐNA. Buổi nói chuyện này
đã được chính
thức thông báo như sau:
Tieu
Dao Bao Cu Dissident Vietnamese writer at UC Berkeley on April 28, 12:30 to 2
p.m. (Vietnamese only)
"Thuyet trinh: Van hoc Viet nam
giai doan chuyen tiep tu
tien chien sang khang chien qua cuoc doi va
tac pham cua nha tho Huu Loan"
["The Development and Transformation of Vietnamese Poetry in
Wartime"]
Tieu Dao Bao Cu
Dissident Vietnamese writer
Talk to be conducted in Vietnamese. NO TRANSLATION PROVIDED.
Tuesday, 28 April 2009
12.30 to 2.00 pm
IEAS conference room, 6th floor
2223 Fulton St., Berkeley CA
Tuy nhiên
do một số “trục trặc kỹ
thuật” trong khâu tổ chức,
không đúng với mục đích
ban đầu, nên cuộc nói chuyện
đó đã bị
hủy bỏ ( Bùi Văn Phú có ghi
lại điều này trong một
bài viết đăng trên blog của website talawas.)
Sau đó,
ngày 7/5/09. Hội Sinh Viên
Việt Nam trường Berkeley (VSA)
lại mời tôi
tham gia một buổi nói
chuyện ngẫu hứng với sinh
viên nhưng sau đó, để
cuộc trò chuyện được tập
trung, tôi đề nghị xoay
quanh đề tài” Sinh viên Việt Nam ở hải ngoại có
muốn và có
thể làm gì
cho đất nước
Việt Nam?” và được các em đồng
ý. Việc này do Nguyễn Khoa
Thái Anh liên hệ trao đổi chứ
tôi không trực tiếp gặp
đại diện của Hội trước
buổi nói chuyện.
Đây là 2 buổi
nói chuyện hoàn toàn khác
nhau, thế nhưng “Ông tác
giả tường thuật” lại gộp
làm một và
cho rằng tôi “treo đầu
dê bán thịt
chó”. Đúng là kiểu “mập
mờ đánh lận
con đen” của phường làm hàng
giả. Việc chủ ý đánh lộn
sòng này đã cho thấy
ý đồ đen tối của người
viết bài gọi là tường
thuật.
Buổi nói chuyện
với sinh viên ngồi kiểu
bàn tròn (do các em đề
nghị và tôi
đồng ý ngay) thật thú vị
và hào hứng,
làm cho tôi
cảm thấy trẻ lại không
phải 20 mà đến 40 tuổi, trở
về những tháng thanh xuân
của mình ngày nào.
Mở đầu, tôi
giới thiệu sơ lược về
tiểu sử, có nói nhiều
một chút về thời sinh
viên và chuyến
đi xuyên Việt vận động tự
do dân chủ năm 1988, có nhà
thơ Hữu Loan tham gia. Tiếp theo,
sau một vài
ý kiến chung chung, các em
tập trung phân tích, trao
đổi, tranh luận về những
việc có thể
làm cho quê
hương đất nước, từ công
tác từ thiện
cho đến dân
chủ hóa đất
nước. Một số em đã
về VN kể lại kinh nghiệm
của mình và những khó
khăn trở ngại. Điều khó
khăn chung của các em
là trở ngại
về ngôn ngữ
vì phần lớn
các em sinh
ra, và lớn
lên trên đất nước Mỹ
nên không rành tiếng Việt.
Tôi có khuyên
các em nên
trau dồi tiếng Việt, tìm hiểu về lịch
sử, văn hóa
Việt Nam để có thêm tình cảm
gắn bó với
đất nước, nếu không các
em chỉ có
thể giúp VN như một người
ngoại quốc hay như đi
giúp bất cứ một nước
nào khác. Một học giả
ngoại quốc có thể giỏi
tiếng Việt, hiễu biết sâu về
lịch sử, văn hóa VN nhưng
không thể nào có tình
cảm, sự tự
hào và niềm
đau của tâm
hồn VN với lịch sử dân
tộc mình. Các em có dịp
nên về VN để thăm gia
đình,du lịch, cảm nhận nhiều
hơn về quê
hương.
Ấy thế mà
“tác giả tường thuật” ghi
nhận rằng TDBC khuyên “sinh
viên Việt kiều cần và nên
về VN để học ngôn ngữ
và văn hóa
VN”, lại còn “người viết (tức
NNA) thiễn nghĩ muốn học văn
hóa Việt Nam thì nên qua Mỹ hay Pháp học hỏi có
lẽ trung thực và nhân
bản hơn”
(Tác giả NNA này cũng
không biết rằng sau buổi
nói chuyện chính, một số
em bận đi
làm việc khác, một số
còn lại đề
nghị tôi ngồi trao đổi tiếp,
kéo dài đến
11g và sau đó mọi người
rủ nhau đi
ăn mì, nói
chuyện đến hơn 12g khuya mới
chia tay. Trong phần nói chuyện sau
này, tôi còn khuyên các
em nên tổ
chức những buổi nghiên cứu,
thuyết trình những vấn đề
về VN bằng tiếng Việt ngay trong Hôi Sinh Viên ở đây.)
Khi có
em đặt vấn
đề có nên
giúp người dân trong nước
bớt khó khăn
không hay cứ để cho dân
đói khổ để
rồi họ căm
phẫn vùng lên chống chế
độ độc tài.
Tôi nêu nhận
định VN là một trong 4 nước
cuối cùng trên thế giới
theo chế độ cộng sản
nhưng thực chất chế độ
ở VN không còn là cộng sản
mà là độc
tài toàn trị. Có thể
có nhiều đánh giá khác
nhau về chế
độ ở VN: tội ác và hèn
kém, có thành
tựu và nhiều
khuyết nhược điểm, có sự
phát triển vượt bậc. Dù
có đánh giá
thế nào cũng
đừng bao giờ đồng hóa chế
độ với quê
hương, tổ quốc. Chế độ
nào rồi cũng
sẽ qua đi, chỉ có quê
hương tổ quốc là trường
tồn.
Ấy thế mà
“tác giả tường thuật” lại
viết rằng “VN đã đạt được
những bước tiến kỳ diệu
so với các nước bạn nhưng
không triển khai rõ những
bước tiến đó là gì”.
Trước khi chấm dứt
buổi nói chuyện, các em
đề nghị tôi
phát biểu ý cuối cùng. Tôi
nói đại ý các em muốn
làm những điều tốt đẹp
cho quê hương
nhưng lại gặp rất nhiều
trở ngại có khi làm
các em nản
lòng.Tương tự như thế, đi
tìm một giải
pháp cho tình hình Việt Nam đối với những
người yêu nước cũng là
một nan đề. Tuy nhiên mọi người
cần phải kiên nhẫn để
tìm ra phương
thức tốt nhất, đừng bỏ
cuộc. Bỏ cuộc thì chẳng
còn gì để
nói nữa.”
“ Tác giả tường thuật”
lại “thuật” rằng tôi khuyên
các em “phải
kiên nhẫn với chính quyền
Cộng sản VN”
Cả một bài
tường thuật, nhưng cứ một
câu “tường thuật giả” lại
một câu “bình lọạn thật”
nhằm quy kết TDBC sang Mỹ
là do Cộng Sản phái đi
để làm công
tác kiều vận.
Cuộc nói chuyện
bằng hai thứ tiếng Việt, Anh có phiên dịch,
khi dịch sau, khi dịch
song song. Không hiểu trình độ
nghe Việt và Anh ngữ của ông
“tác giả tường thuật” này
thế nào nhưng
rõ ràng ông
ta đã “dịch” sang một ngôn ngữ
thứ ba, đó
là “ngôn ngữ của ác
ý và xuyên tạc”. Tường thuật có phải là
cứ tùy tiện
nhét vào mồm người khác
câu nói của
chính mình rồi bình luận
hay không? Luật pháp và sự
lương thiện của người cầm
bút có cho
phép điều này không? Theo như bài tường
thuật này thì ông tác
giả nói rất
nhiều trong buổi nói chuyện
nhưng thực tế ông chỉ
nói vài câu
nhưng hiểu sai ý của sinh
viên phát biểu nên bị
chính họ phản đối. Có
người thấy ông ta chuẩn bị
cả máy ghi
âm. May thay tôi cũng có
ghi âm buổi
nói chuyện. Lại còn hơn
30 sinh viên tham dự. Đâu
phải muốn xuyên tạc gì
cũng được.
Ngoài ác ý, trình
độ nghe của
ông tác giả
này có thể
được minh chứng, khi ông
kể lại đôi
nét tiểu sử của tôi
do tôi trình bày. Ông “kể”
tôi tham gia MTGPMNVN khi
còn là sinh
viên (tức từ 1963-1967) nhưng trước năm 1970 tôi không hề
có liên hệ
gì với MT hay cộng sản cả.
Ông “thuật” tôi vào bưng
nhưng tôi không hề vào
bưng. Ông “nghe” sau 1975, tôi cùng với
Hữu Loan và Bùi Minh Quốc họp
nhau làm báo Langbian trong khi Hữu Loan chỉ mới gặp và
đi với chúng
tôi trong chuyến đi xuyên
Việt năm 1988 như là khách mời.
Đó là chưa
kể một bản
tiểu sử đầy
đủ của tôi
(bằng tiếng Anh) đã được ban tổ
chức cung cấp trước buổi
nói chuyện.
Thật đáng buồn
khi ở đâu, trong và ngoài
nước, báo giấy và báo
mạng, đều gặp loại “tác
phẩm báo chí rác rưởi”
này, làm hoen ố vai trò
cao quý đích
thực của báo chí. Lại
là bài báo
đầu tiên viết về tôi
khi tôi sang xứ Mỹ tự
do dân chủ này!?
Tôi không muốn
đôi co chung quanh chuyện này
nhưng cần xác định lại
thông tin để người đọc có
thể tự nhận
định. Lẽ nào những người
đấu tranh cho dân chủ,
tự do, công bằng, và chính
bản thân tôi, vì không
muốn dính vào những chuyện
phiền hà, lại im lặng
chấp nhận sự bất công,
để cho kẻ
ác ý xuyên tạc tha hồ
“múa gậy vườn hoang” trên
báo chí.
Tôi không sợ
tranh luận về quan điểm
và không tranh luận gì
về những “luận điểm” trong
bài viết của NNA hay những ý kiến xuất phát
từ thông tin giả do NNA tung ra. Những vấn đề
liên quan đến chiến tranh
VN, chính nghĩa – phi chính nghĩa..., tôi đã viết
tới vài chục
bài trên website Danchim viet (cũ)
và talawas trong 5 năm qua. Những vấn đề
mới tôi cũng
từng viết và tôi chỉ
tranh luận trong môi trường
có văn hóa,biết
tương kính.
TDBC chẳng là
“cái đinh” gì cả, nhưng
nói theo kiểu của Đào Hiếu, cũng là một
kẻ “chịu chơi”, trước đây
và bây giờ.
Nếu có bạn
đọc nào muốn biết
tại sao tôi
được đi Mỹ,
qua đây làm gì, sau chuyến
đi tôi sẽ
viết” Mỹ du ký” để các
bạn đọc chơi.
19/5/09
TDBC