Page 30 - hanh-trinh-cuoi-dong
P. 30
Tôi ước mơ cõi đời tốt đẹp
Và thế là tôi làm thơ ca tụng loài người
Tôi càng ca tụng chừng nào
Thì loài người càng xấu xa chừng nấy
Phải chăng đó là một tâm trạng bế tắc có thực mà từ cuộc sống
chung của đất nước và cuộc sống riêng, Nguyễn Bắc Sơn đã
chiêm nghiệm một cách bi quan.
Trước khi từ giã Phan Thiết, chúng tôi đến thăm và ăn trưa tại
nhà Nguyễn Như Mây. Anh chàng thi sĩ này đúng là Như Mây.
Anh kể có hôm buồn quá ra bến xe đứng rồi bất ngờ nhảy lên
một chiếc xe đò nào đó sắp chuyển bánh. Có thể là Sài Gòn, Đà
Lạt, Nha Trang... Miễn là được đi sau khi cảm thấy ngôi nhà và
phố cũ đã quá chật chội bức bối. Dù ngôi nhà rất ấm cúng và
người vợ rất hiểu chồng, quý bạn bè văn nghệ. Dù phố cũ thân
quen với biết bao kỷ niệm của một nửa đời đã qua. Xin ngôi nhà,
người vợ, phố cũ hiểu cho chàng, dành cho thi sĩ những thoáng
phiêu bạt và những giờ đến với bằng hữu không thể thiếu trong
đời.

