Page 39 - hanh-trinh-cuoi-dong
P. 39
ố giận dữ, hất lên bao nhiêu rác rưởi như không muốn chấp nhận
những thứ bẩn thỉu trong lòng đại dương mênh mông của mình.
Xa tít là một dáng núi mờ chìm trong mây, gần hơn mấy dãy núi
chỉ còn là những nét vẽ xanh lam đậm nhạt. Biển xa cũng màu
lam hòa vào chân trời u tối lớp lớp mây xám nặng nề. Hàng dừa
ven biển im lìm chỉ khẽ động vài cành lá buông xõa mệt mỏi.
Vài người tắm biến hiếm hoi e dè lội xuống nước một chút, sóng
xám xô tung mặt vội vàng trở vào bỏ về. Trên bờ một người đàn
ông và một đứa con nhỏ ngồi chồm hổm nhìn ra khơi. Người bố
gặm ổ bánh mì mặt đăm chiêu. Đứa bé một tay cầm ổ bánh, tay
kia chống cằm vẻ suy tư như người lớn. Có phải là sự chờ đợi vô
vọng một người thân ra khơi chưa trở về?
Một bà mẹ trẻ với đứa con gái nhỏ ngồi nhìn ra khơi. Ba cô gái
học trò ngồi trên ghế đá cũng nhìn ra khơi. Có phải biển cả có
sức thu hút vô tận đối với mọi người trong mọi hoàn cảnh?
Viện Pasteur hình như lặng lẽ hơn. Tòa nhà nặng nề với những
hàng cột lớn và tường quét vôi màu vàng đậm im vắng nhìn ra

