Page 12 - gap go tren dat my
P. 12
Nguyễn Khoa Thái Anh. Chúng tôi đã gặp Thái Anh vài lần khi anh
về Việt Nam và đã trao đổi email nhiều nên có thể coi như bạn bè.
Anh tự nhận mình là người “phổi bò”, một số bạn cho anh là người
“xốc nổi”. Riêng tôi cảm thấy anh là người rất tình cảm, sống nặng
về cảm tính và là một người bạn quá đỗi nhiệt tình.
Lần đầu gặp anh ở Việt Nam, lúc anh về thăm nhà, tại một khách
sạn ở Sài gòn, đã khá lâu, chừng năm năm trước. Anh kể lần nào về
nước anh cũng ít ngủ vì thao thức. Không phải anh cường điệu khi
nói về những cảnh ngộ anh đã chứng kiến, những vấn nạn chưa có
lời giải và đã có lần anh rơi nước mắt. Nước mắt thật của một người
giàu xúc cảm chứ không phải đóng kịch vì không có lý do và không
phải là nơi cho người ta đóng kịch khi chỉ là tâm sự giữa bạn bè.
Anh là người đầu tiên giúp đẩy hành lý khi chúng tôi xuống sân bay
San Francisco và cũng là người cuối cùng đẩy giúp hành lý và làm
thủ tục ở sân bay này khi chúng tôi rời nước Mỹ. Anh cũng không
ngại mang vác nặng để đưa hành lý lên xuống xe, vào nhà cũng như
vận chuyển các thùng sách khi giúp tôi phát hành sách của mình ở
các buổi gặp mặt vì biết tôi yếu và đau lưng. Những chuyện tưởng
như nhỏ nhặt nhưng anh làm một cách tự nhiên là biểu hiện của một
sự thật lòng không tính toán.
Mới qua Mỹ được 3 ngày, chưa hết mệt và ngủ được ít vì chưa quen
với chuyện lệch giờ, anh rủ chúng tôi đi Nam Cali chơi. Anh là thầy
giáo dạy sử ở một trường trung học Mỹ, được nghỉ lễ Phục sinh gần
một tuần nên đây là thời gian thích hợp để có thể đi chơi xa. Dĩ
nhiên chúng tôi nhận lời ngay vì đó là dịp quá thuận tiện. Ở Mỹ ai
cũng làm việc căng thẳng và không phải muốn đi lúc nào cũng
được.
Chúng tôi đang ở nhà người bạn cũ ở Milpitas. Anh đến chở chúng
tôi về nhà anh ở Oakland, nghỉ lại trước một đêm để sáng mai đi
sớm. Oakland là một thành phố nhỏ, gần thành phố Berkeley, nơi có
trường đại học nổi tiếng. Trước đây Oakland có nhiều hoạt động của
bọn tội phạm, nhất là người da đen, nhưng nay tình hình an ninh trật
12

