Page 56 - gap go tren dat my
P. 56

Năng Tiến. Đây là một anh chàng cao lêu nghêu, hơi gầy, thường
               xuyên đội chiếc mũ lưỡi trai mầu trắng, không gồ ghề “râu hùm hàm

               én” như trong tấm hình anh đưa lên mạng. Trong những buổi ăn
               uống chung anh ít nói và hình như nổi tiếng là một tay uống rượu có
               hạng. Mấy lần mời bạn bè gặp mặt anh thường hẹn ở quán có tên
               Cao nguyên và thông báo trước thực đơn qua email. Một thói quen

               kể cũng ngộ nghĩnh và chắc có lý do. Mấy năm trước đây, anh chủ
               động hỏi thăm địa chỉ email của chúng tôi và gởi thư làm quen.

               Ngoài việc đánh giá cao các bài viết và tác phẩm của chúng tôi
               trong “nhóm Đà Lạt” mà anh đã từng đọc, anh có cảm tình đặc biệt
               với chúng tôi có lẽ vì anh cũng là dân Đà Lạt chính tông. Bởi thế anh

               còn hay tự xưng là K’ Tiến hay “thượng dân” (dân thượng du, dù Đà
               Lạt chỉ có độ cao chứ dân thành phố không “thượng” chút nào, trái
               lại rất văn minh lịch sự). Các bài báo của anh viết phổ biến trên

               mạng rất thâm thúy, đôi khi cay độc nhưng bằng một giọng dí dỏm,
               đùa cợt, xen lẫn “ngôn ngữ đường phố” với những dấu mở ngoặc
               đóng ngoặc đặc biệt làm thành một phong cách riêng, không lẫn

               với ai khác. Anh đọc nhiều và có thể liên kết các sự kiện, nhân vật ở
               các không gian và thời gian khác nhau một cách tài tình.


               Thời gian email qua lại trước đây, chúng tôi chỉ toàn nói chuyện kỷ
               niệm về Đà Lạt. Anh nhớ rõ từng căn nhà, góc phố; từng mảnh hồ

               nơi anh đi câu cá; từng quán mì quảng, bún bò bình dân thân quen;
               cả mối tình đơn phương thời thơ dại ... Anh mơ có ngày về thăm lại
               Đà Lạt và chở chúng tôi bằng xe hơi rong chơi qua đèo Dran, đèo

               Ngọan Mục. Dưới bề ngoài có vẻ hơi khô khan, anh lại là người rất
               tình cảm và tinh tế khi gặp gỡ và chăm sóc chúng tôi ở đây. Nhiều
               lần anh đưa chúng tôi đi chơi riêng. Cứ lúc nào rảnh việc, anh gọi

               điện thoại hỏi thăm, nếu chúng tôi không bận, anh lại đến chở
               chúng tôi đi.


               Lần đầu anh chở chúng tôi đi mua sắm các thứ cần thiết. Tuy đã nói
               chúng tôi không thiếu gì, anh vẫn nhất quyết vào cửa hàng mua

               mấy lọ thuốc bổ, bàn chải đánh răng (kiểu sạc điện) và mỹ phẩm
               dưỡng da cho BY vì thấy BY chưa quen khí hậu da bị khô và môi nứt.
               Sau đó đi ăn cho biết phở Việt Nam trên đất Mỹ.




                                                           56
   51   52   53   54   55   56   57   58   59   60   61