Page 83 - gap go tren dat my
P. 83

xếp gọn gàng. Giữa rừng, khí hậu lạnh, có ngọn lửa ấm bập bùng
               trước mắt thật không có gì thú vị bằng. Chúng tôi nhấm nháp sô cô

               la với trà nóng. Câu chuyện tâm tình kéo dài đến tận khuya. Sự gặp
               gỡ chung cùng ở đây cũng là một điều kỳ diệu. Chúng tôi biết ơn
               Thái Anh về sự sắp xếp này. Trần Văn Thủy là đạo diễn xuất thân từ
               Miền Bắc xã hội chủ nghĩa, du học Liên Xô. Hoàng Khởi Phong

               nguyên là sĩ quan Quân cảnh của Việt Nam Cộng Hòa Miền Nam,
               nhà văn lưu vong trên đất Mỹ. Thái Anh du học từ thời trẻ trước 75,

               thấm nhuần văn hóa Mỹ nhưng không quên nguồn cội. Khánh Tuyết
               có chồng Mỹ, sống trên đất Mỹ, hoạt động từ thiện và phản chiến
               trong thời kỳ chiến tranh Việt Nam. Tôi là sinh viên tranh đấu Miền

               Nam chống Mỹ, chống chính quyền Sài Gòn, một thời làm Việt cộng
               rồi chống guồng máy cộng sản độc tài toàn trị. BY gắn bó với tôi
               hơn nửa đời. Những người có xuất thân hầu như chẳng có điểm gì

               giống nhau nhưng có lẽ gặp gỡ nhau ở chỗ đều muốn làm “người tử
               tế”, như ý trong bộ phim của Trần Văn Thủy. Tưởng là đơn giản,
               nhưng trong bất cứ xã hội nào, nhất là trong những xã hội thiếu tự

               do, không có dân chủ, làm người tử tế không dễ chút nào. Chúng tôi
               cảm thấy gần gũi và thân tình một cách tự nhiên, ấm áp như ngọn

               lửa hồng mà mọi người luôn tiếp củi làm cho nó bốc cao bập bùng.

               Các túi ngủ chị Khánh Tuyết mang theo thật tiện lợi vì gọn nhẹ. Mỗi

               người chui vào một túi, nửa số người nằm dưới nhà, nửa lên gác.
               Sáng hôm sau BY và tôi dậy sớm ra ngoài. BY thích thú đi khám phá
               các đống tuyết nhỏ còn sót lại trong rừng chung quanh nhà. Đây là

               lần đầu tiên chúng tôi tận tay sờ lên tuyết. Hoàng Khởi Phong cũng
               dậy ra ngoài cùng tôi đứng hút thuốc. Dân ghiền thuốc lá được hút
               trong bầu khí lạnh giữa rừng này thật không gì bằng. Chúng tôi nói

               chuyện và Hoàng Khởi Phong nhận ra chúng tôi có nhiều điểm
               chung trong quan điểm sáng tác văn học và cách sống mà trước

               đây anh chưa phát hiện. Trong khi sửa soạn ăn sáng, tôi hứng chí
               hát mấy bài tình ca. Trần Văn Thủy thích thú lắng nghe và yêu cầu
               tôi hát lại lần nữa bài “Tình khúc thứ nhất” của Vũ Thành An. Thái

               Anh và chị Khánh Tuyết cũng cất tiếng hát, mỗi người một bài hay
               mọi người đồng ca những bài cùng biết, câu được câu mất, cảm
               thấy mình trẻ trung không tuổi. Ăn uống xong, chúng tôi phải dọn




                                                           83
   78   79   80   81   82   83   84   85   86   87   88