Page 121 - hanh-trinh-cuoi-dong
P. 121
Đường đi qua địa phận Nghệ Tĩnh lại càng xấu. Hai bên đường
nhiều cồn cát ngút ngàn hoang vắng. Những nơi có dân cư, nông
dân gặt lúa đem phơi rải trên đường nhựa cho xe cán qua lấy
lúa, có lẽ là lúa mới bị ngập úng trong mấy cơn bão vừa qua.
Dừng lại nghỉ xả hơi trên đỉnh đèo Ngang, chúng tôi gặp ba em
bé chăn bò quần áo rách rưới, run rẩy vì lạnh và đói. Hỏi thăm,
các em nói mỗi ngày chỉ ăn một bữa cháo mụt sắn. Thật như
cảnh "đạo phùng ngã phu”, đi đường gặp người đói của Cao Bá
Quát. Chúng tôi tuy rất nghèo nhưng còn hơn các em một trời
một vực, chỉ có thể chia sẻ với các em chút ít những gì mình có
mà lòng xốn xang bứt rứt. Và sau đó, chúng tôi hiểu sâu sắc hơn
câu chuyện qua đường nghe được ở Thanh Hóa. Trong một cửa
hàng thuộc Công ty ăn uống thị xã ở đường Trần Phú khi chúng
tôi đang ăn sáng, đột nhiên có một nhân viên la lớn với mấy
đồng nghiệp, cốt cho cả khách cùng nghe: "Báo cáo láo! Hai
tháng nhân viên không có lương mà công ty lại đi báo công.
Hoàng Trọng Hòa, bí thư tỉnh ủy cũng báo cáo láo nên nhân dân
mới đói”. Sau đó, hỏi thăm thêm, chúng tôi được biết Hoàng

