Connect with us

Quyền con người

5 hành vi xâm phạm đời tư phổ biến ở Việt Nam

Published

on

Vụ việc Công Phượng làm dấy lên nhiều lo ngại về quyền riêng tư của cầu thủ này trong khi ngay cả những quy định pháp luật cụ thể về quyền riêng tư, quyền bí mật đời tư vẫn đang còn thiếu vắng ở Việt Nam.

Xuất phát từ một nền văn hóa xem nhẹ cá nhân hơn cộng đồng, lại trải qua nhiều cuộc xung đột lãnh thổ lẫn xung đột ý thức hệ đòi hỏi sự hy sinh lợi ích cá nhân cho lợi ích quốc gia, dân tộc và lợi ích giai cấp, người Việt Nam ngày nay chưa đặt quyền riêng tư của các cá nhân ở vị trí xứng đáng của nó. Điều đó dẫn đến những vi phạm xảy ra hàng ngày mà chính người vi phạm lẫn người bị vi phạm có thể cũng không biết.

Luật Khoa tạp chí lựa chọn năm hành vi sau đây để mở đầu cho tuyến đề tài về quyền riêng tư (privacy rights). Dĩ nhiên, không có gì là tuyệt đối. Trong một số trường hợp, các hành vi dưới đây có thể được chấp nhận ở một mức độ nào đó bởi các bên liên quan.

1. Đăng hồ sơ cá nhân của người khác lên mạng

Ngày 18/11/2014, trang chuyên đề Thể Thao của báo Thanh Niên điện tử (thethao.thanhnien.com.vn) đăng tải bài viết “Phòng tư pháp huyện Đô Lương đã kiểm tra hồ sơ của Công Phượng” của tác giả Khánh Hoan với hình chụp giấy khai sinh của cầu thủ Nguyễn Công Phượng. Trong nhiều bài viết, phóng sự khác cùng khai thác đề tài tương tự, đặc biệt là của chương trình Chuyển động 24h của Đài Truyền hình Việt Nam (VTV), các thông tin cá nhân khác của Công Phượng cũng bị khai thác một cách triệt để bất chấp một thực tế là quyền riêng tư của cầu thủ này đang bị xâm phạm một cách nghiêm trọng.

Bản thân cơ quan tư pháp địa phương ở huyện Đô Lương (Nghệ An) cũng vi phạm quyền riêng tư của Công Phượng khi tự ý cung cấp giấy khai sinh của cầu thủ này cho giới báo chí.

Trong một diễn biến khác, sau khi Đại biểu Quốc hội Nguyễn Thị Nhung (Khánh Hòa) phát biểu tại Quốc hội ngày 28/10 rằng cần phải đặt tên “thuần Việt” cho con cái, nhiều người dùng mạng xã hội đã đăng tải các hình chụp chứng minh nhân dân của người khác kèm theo những bình luận về cái tên của họ. Vô hình trung, không những thông tin riêng tư của một người được đăng tải công khai, mà còn trở thành đề tài đàm tiếu có tính xúc phạm của người khác.

Những vụ việc tương tự cũng xảy ra phổ biến trong đời sống thường nhật của người Việt Nam, đặc biệt trên hệ thống báo chí và Internet. Không chỉ giấy khai sinh và chứng minh nhân dân, mà hộ chiếu, bằng đại học và nhiều thông tin cá nhân khác trong hồ sơ của các cá nhân cũng bị chia sẻ công khai.

2. Dán bảng điểm công khai ở trường học

Điều tưởng như hiển nhiên tại tất cả các trường học Việt Nam này lại là một ví dụ điển hình cho sự vi phạm quyền riêng tư.

Không chỉ dán bảng điểm của học sinh, sinh viên (HSSV) ở những nơi công cộng, các trường học Việt Nam còn đăng tải chúng trên Internet hay đọc điểm của từng người ngay tại lớp học. Rất dễ dàng để bất kỳ ai cũng có thể biết được điểm số của người khác. Tệ hơn nữa, để phân biệt các HSSV trùng họ, tên, các trường học thường đăng kèm các thông tin cá nhân của họ, như ngày sinh, quê quán, số thẻ sinh viên hay lớp học.

Với những HSSV đạt điểm cao, có thể điều đó không ảnh hưởng nhiều tới tâm lý của họ, nhưng rắc rối sẽ xảy ra với những HSSV điểm thấp hay thi trượt môn. Nhưng bất luận hậu quả tâm lý là tốt hay xấu với HSSV, việc đăng tải thông tin cá nhân là hoàn toàn vi phạm quyền riêng tư của họ.

Vậy câu hỏi đặt ra là: làm thế nào để thông báo cho HSSV biết điểm của họ nếu không dán công khai như thế?

Ở nhiều quốc gia, điểm số được phát riêng cho từng người, không ai biết điểm của ai. Nếu phải dán công khai thì thông tin được công bố chỉ bao gồm điểm và mã số của từng người, và mã số này cũng là bí mật của họ, không ai biết mã số của ai. Khi Internet ra đời, mỗi HSSV được cấp một tài khoản riêng để tra cứu điểm thi của mình và những thông tin này hoàn toàn được bảo mật.

Gần như tất cả các trường học ở Mỹ đều phải áp dụng Đạo luật Quyền giáo dục gia đình và Quyền riêng tư năm 1974 (FERPA), với những quy định ngặt nghèo về các thông tin của HSSV (student records). Đạo luật này nghiêm cấm tất cả các hành vi để lộ bất cứ thông tin nào về điểm số hay thành tích và những thông tin riêng tư khác của HSSV với bất cứ ai ngoại trừ HSSV đó và chính cha mẹ của họ (nếu HSSV dưới 18 tuổi). Giáo viên cũng không được phép thảo luận về năng lực học tập của bất cứ sinh viên đại học nào với bất cứ ai khác mà không được phép của sinh viên đó.

3. Đăng ảnh riêng tư của con cái lên mạng

Hầu hết mọi người đều thích xem ảnh, video về trẻ con. Nhiều bậc cha mẹ thừa nhận họ không thể kiềm chế được ham muốn đăng ảnh chúng lên Facebook mỗi ngày. Mọi người đều vui vẻ vì những đứa trẻ cũng chưa đủ lớn để đưa ra bất kỳ phản ứng đáng kể nào.
Đây không phải là chuyện chỉ xảy ra với người Việt Nam mà còn ở mọi nơi trên thế giới có kết nối với Internet. Cuộc tranh cãi về quyền riêng tư của trẻ em trong thời đại số vẫn chưa chấm dứt, nhưng trong khi chờ có một đạo luật hay quy tắc ứng xử chung ra đời, một số câu hỏi nên được các bậc cha mẹ cân nhắc.

Liệu khi con cái lớn lên, chúng có thoải mái với việc những bức ảnh khỏa thân, hay ảnh mặc bỉm, mặc đồ tắm của chúng lan truyền trên mạng và tất cả bạn bè của chúng đều xem được hay không?

Hoặc đơn giản hơn là khi lớn lên, chúng có muốn những hình ảnh riêng tư khi chúng mới ra đời, khi chúng nằm nôi, khi chúng bú sữa mẹ được lan truyền trên Internet hay không?

Nếu như chúng ta không được phép sang nhà người khác để chụp ảnh đứa trẻ của họ và đăng lên mạng, tại sao chúng ta lại có quyền đó với con mình trong ngôi nhà của mình? Phải chăng chúng ta có quyền sở hữu đối với con cái của mình và không có quyền tương tự với con của người khác?

Nếu như chúng ta không được phép đăng ảnh riêng tư của một người trưởng thành lên mạng thì tại sao chúng ta lại có quyền làm như thế với con mình? Phải chăng một đứa trẻ thì có ít quyền riêng tư hơn một người lớn?

Hay câu hỏi có thể chỉ đơn giản là: có phải vì trẻ con không có khả năng nhận thức và tự vệ trước sự vi phạm quyền riêng tư, nên chúng ta có thể làm bất cứ điều gì chúng ta muốn?

Sau cùng, vấn đề không chỉ là bạn có quyền đăng ảnh con bạn lên mạng hay không, mà là sự an toàn và sự riêng tư của chúng được bảo vệ như thế nào, nhất là khi chúng lớn lên.

4. Tự ý chụp và đăng tải ảnh đám tang

Mỗi khi có đám tang của một người nổi tiếng, công chúng lại có dịp xem những bức hình nhiều nước mắt được đăng tải trên hầu hết các báo, tạp chí ở Việt Nam. Để có được những tấm hình đó, các phóng viên ảnh phải tới tận nhà tang lễ hay tận gia đình của người quá cố để chụp.

Câu hỏi đặt ra là: tại sao bạn lại có quyền đến đám tang của một người không quen biết để chụp hình và đăng lên báo? Việc gia quyến mở cửa đón khách để khách đến phúng viếng, chia buồn hay là để chụp ảnh và đăng tải cho tất cả mọi người xem? Gia quyến có cho phép bạn đăng những giờ phút đau thương đó của họ lên mặt báo hay không? Tại sao sổ tang của gia đình lại có thể bị chụp và đăng tải một cách tự do như vậy?

Trong hầu hết các trường hợp, bạn đều khó có thể tìm được lý do biện minh cho việc làm của mình. Rõ ràng, gia quyến có quyền riêng tư của họ và trong thời điểm họ không thể kiểm soát được lượng người ra vào đám tang, quyền riêng tư đó đã bị nhiều người vô tư xâm phạm.

5. Công bố chuyện riêng tư của người khác

Khai thác các câu chuyện riêng tư, đặc biệt là chuyện tình yêu, tình dục và tài chính của người khác, là một trong những công việc chính của nhiều tờ báo và trang mạng hiện nay. Các câu chuyện đó, nếu không bị đăng báo thì cũng bị lan truyền trong cộng đồng bởi những người “hay chuyện”. Bí mật cá nhân của nhiều người, vì thế, trở thành đề tài đàm tiếu của cả một cộng đồng.

Một số phóng viên, khi nắm bắt được câu chuyện của một gia đình, liền đổi tên các nhân vật và cho đăng báo. Nhưng các tình tiết trong bài báo dễ dàng khiến cho một số độc giả nhận ra ngay nhân vật mà bài báo nói đến là ai. Đó có thể là người hàng xóm, đồng nghiệp hoặc bạn học cũ của họ.

Vì những bài báo đó, việc một người chồng bị bất lực, một người vợ ngoại tình có thể bị công khai cho cả xã hội biết và họ không còn có thể kiểm soát được hậu quả nữa. Gánh nặng tâm lý có thể tác động rất lớn đến cuộc sống của họ và những người thân của họ. Uy tín và danh dự của họ bị tổn thương nghiêm trọng và rất khó để họ thoát ra được khỏi những áp lực xã hội đó.

Trong một vụ án xảy ra cách đây nhiều năm, một tòa án cấp tỉnh ở Việt Nam còn bày tỏ quan điểm xét xử cho rằng, việc nhà báo đăng tải chuyện đời tư của người khác được trình bày tại tòa án cũng là hành vi xâm phạm bí mật đời tư.

Bạn có đồng ý với tác giả rằng những hành vi kể trên là sự vi phạm quyền riêng tư không? Xin hãy chia sẻ quan điểm của bạn ở mục bình luận dưới đây hoặc gửi email tới địa chỉ editor@luatkhoa.org. 

Bạn có biết...

... Luật Khoa là một tạp chí độc lập và phi lợi nhuận. Với mong muốn mang lại trải nghiệm đọc báo tốt nhất cho bạn đọc, chúng tôi không đặt quảng cáo và do đó không có doanh thu. Luật Khoa chi trả mọi chi phí bằng các khoản đóng góp của bạn đọc.

Mỗi ngày, các phóng viên, biên tập viên và cộng tác viên của Luật Khoa đều tận tâm với từng con chữ và từng mối quan tâm của bạn đọc, nhằm mang lại cho bạn đọc cái nhìn mới mẻ và đa chiều về những vấn đề pháp luật, chính trị.

Nếu tất cả bạn đọc đều đóng góp cho Luật Khoa, dù là 20 nghìn đồng, tờ báo độc lập và khai phóng này của chúng ta sẽ hoạt động hiệu quả và bền vững hơn rất nhiều. Mỗi đồng bạn đóng góp đều giúp cho Việt Nam của chúng ta ngày càng tốt đẹp hơn, và bạn chỉ mất một phút để trở thành nhà tài trợ của Luật Khoa. Xin cảm ơn.





Bình luận

22 Comments

22 Comments

  1. Thanh Nghi

    30/11/2014 at 6:08 am

    Tôi nghĩ quyền riêng tư cho một người dân thường thì khác với quyền riêng tư của một người nổi tiếng. Công Phượng là người nổi tiếng và vấn đề tuổi của anh ta lại là vấn đề lớn trong thể thao, nên có bị điều tra cũng là điều bình thường. Không rõ Luật Khoa có quan điểm thế nào?

    • Vũ Phong

      30/11/2014 at 8:03 am

      Người nổi tiếng trước tiên cũng là con người. Không ai có quyền tước đi những quyền lợi mà một con người bình thường được hưởng đối với người nổi tiếng. Cũng không có gì có thể bào chữa hay cho phép việc bạn có quyền xâm phạm đời tư của người khác chỉ vì họ nổi tiếng.

    • Thanh Nghi

      30/11/2014 at 2:49 pm

      Đúng vậy, người nổi tiếng trước cũng là con người. Nhưng sau đó thì họ có những quyền lợi hơn hẳn người bình thường, do sự nổi tiếng của họ mang lại cho họ. Tôi nghĩ quyền lợi lớn hơn thì phải chịu rủi ro hoặc trách nhiệm lớn hơn.

    • Van Tin

      09/02/2015 at 2:20 pm

      Xin thưa đây là những nguyên tắc cơ bản về quyền con người, tôi cho rằng không phân biệt giữa người nổi tiếng hay người bình thường. Điểm khác nhau chỉ duy nhất ở chỗ các thông tin của người nổi tiếng thì thường bị xâm phạm nhiều hơn mà thôi. Còn về quyền, đó là bình đẳng

  2. Ronnie

    30/11/2014 at 3:29 pm

    P.s Thanh Nghị: bạn nói có vấn đề không phải. Người nổi tiếng bạn đang nói tới là CP đúng tuổi hay không thì do cơ quan công quyền họ làm. Truyền thông có quyền cung cấp, bổ sung …thông tin cho cơ quan điều tra hoặc không. Tôi nghĩ, VTV đã vi phạm quyền riêng tư của công dân. Ở đây, tôi đang nói công dân bình đẳng trước luật chứ không có khái niệm người nổi tiếng.
    Như bạn nói, quyền lợi lớn hơn thì trách nhiệm và rủi ro lớn hơn là sao nhỉ? CP có tài thì tương lai rõ là ai cũng thấy. Bạn không thể đánh đồng quan điểm như vậy.

    • Thanh Nghi

      30/11/2014 at 4:18 pm

      Cảm ơn bạn đã cho ý kiến. Nhưng tôi nghĩ rằng, người nổi tiếng có quyền lợi lớn hơn nhờ sự nổi tiếng ấy mang lại, thì họ cũng phải chịu rủi ro và trách nhiệm lớn hơn, tức là họ phải chịu sự theo dõi, giám sát v.v. của công chúng. Công Phượng là người nổi tiếng thì tất nhiên phải bị săm soi hơn người bình thường. Tôi sẽ phản đối cách làm của VTV nếu đó là với một cầu thủ thiếu niên không tên tuổi.

    • Hoàng

      01/12/2014 at 10:19 am

      Vấn đề là CP đá cho đội tuyển quốc gia, lãnh lương từ đội tuyển quốc gia, tức là tiền thuế của người dân nên người dân có quyền yêu cầu CP công bố thông tin cá nhân. Cũng giống như một người bình thường không có quyền yêu cầu xem lý lịch của bạn, nhưng công ty thuê bạn làm việc thì họ có quyền yêu cầu việc đó

    • Phan Nguyen

      09/02/2015 at 9:39 am

      Báo chí cung cấp những thông tin độc giả họ quan tâm. CP chọn nghiệp bóng đá chuyên nghiệp thì ngày sinh công khai là bình thường, liên quan gì đến quyền riêng tư?! Nhiều cầu thủ nổi tiếng còn được viết lý lịch trên wiki bằng nhiều thứ tiếng, và ai cũng có thể google ra thông tin đó.

    • namtrandhl

      20/05/2015 at 5:22 pm

      “CP đá cho đội tuyển quốc gia, lãnh lương từ đội tuyển quốc gia, tức là tiền thuế của người dân” – điều này chính xác về mặt nguồn gốc số tiền được trả cho CP, tuy nhiên ở đây đang bàn về thông tin cá nhân của CP cũng như quyền được tiếp cận và xử lý thông tin đó. Trong trường hợp này, VTV có chức năng điều tra xác minh tên tuổi thật của CP hay không, hay đó là nhiệm vụ của Liên đoàn bóng đá Việt Nam trước khi quyết định cho CP gia nhập đội tuyển phải xác minh điều đó?

      Còn nữa, việc “nhiều cầu thủ nổi tiếng được viết lý lịch trên wiki bằng nhiều thứ tiếng, và ai cũng có thể google ra thông tin đó” thì cần phải biết rằng những thông tin đó công khai KHI VÀ CHỈ KHI được sự CHẤP THUẬN của cầu thủ đó, vì đây là quyền riêng tư cá nhân, không ai có thể xâm phạm. Tại Điều 12 Tuyên ngôn quốc tế nhân quyền năm 1948 có khẳng định: “Không một ai bị xâm phạm một cách độc đoán về đời sống riêng tư, gia đình, nhà ở, hay thư tín, cũng như bị xúc phạm danh dự hay tiếng tăm của mình. Mọi người đều có quyền được luật pháp bảo vệ, trước những xâm phạm và xúc phạm như vậy.”

      Như vậy, thì những thông tin cá nhân mà các bạn cho rằng là đương nhiên, bản thân nó chỉ có thể được công khai khi có sự đồng ý của cá nhân đó, chứ không phải là báo chí hay công chúng thấy thích thì tự tìm, tự tung lên mạng, tự cho là bình thường. Điều đó là vi phạm nhân quyền.

  3. Li

    30/11/2014 at 4:17 pm

    @Thanh Nghị: Mọi công dân đều bình đẳng truớc pháp luật.

  4. Huong

    30/11/2014 at 10:25 pm

    Mình nghĩ sau comment này bạn Thanh Nghị trở nên rất nổi tiếng trên mạng, công dân mạng sẽ có quyền móc ảnh thôi nôi của bạn ra và post lên facebook. Công dân mạng có quyền làm thế, vì bạn là người nổi tiếng.

    • Thanh Nghi

      01/12/2014 at 8:04 am

      Tất nhiên rồi, nếu mình nổi tiếng và mình làm việc trong một lĩnh vực mà tuổi của mình là quan trọng, thì mình phải chấp nhận việc công chúng có thể tiếp cận được ID của mình.

      Để mình nói thế này cho bạn Huong dễ hiểu nhé: Giả sử trông bạn già như 25 tuổi, nhưng bạn nhập nhằng để chui vào chơi trong một đội bóng U20. Nếu có tờ báo nào đặt vấn đề về tuổi của bạn, bạn nghĩ bạn có thể giãy lên bảo người ta là “đấy là chuyện riêng tư của tôi” không?

      Bạn cần phải hiểu là giữa người bình thường và người nổi tiếng, người của công chúng, khái niệm “quyền riêng tư” được định nghĩa khác nhau nhé. Bạn có hiểu tại sao các paparazzi có thể thoải mái săn ảnh của Brigit Bardot, của Công nương Diana, của vợ chồng Tom Cruise…. không?

    • Huong

      01/12/2014 at 10:42 am

      Cám ơn bạn Thanh Nghi nhé, giờ mình hiểu tại sao người ta có thể nhân danh công lý mà chà đạp lên quyền riêng tư của người khác rồi. Mốt cách rất dễ hiểu là đằng khác.

    • namtrandhl

      20/05/2015 at 5:13 pm

      Thanh Nghi: điểm khác biệt cơ bản giữa paparazi trong việc săn ảnh siêu sao và vụ việc tiếp cận thông tin cá nhân của họ (như ngày sinh, tuổi thật…) đó là một bên thì giúp các sao nổi tiếng, hút fan… và được SỰ CHẤP THUẬN của họ, nghĩa là họ ngầm cho phép bạn làm điều đó.

      Trong BLDS 2005 cũng có đề cập đến việc IM LẶNG TRONG GIAO KẾT HỢP ĐỒNG trong đó một bên im lặng không phản đối khi bên kia thực hiện công việc trong Hợp đồng thì coi như Hợp đồng có hiệu lực. Áp dụng trong trường hợp này cũng có thể hiểu như vậy.

      Ngoài ra, khi bạn nói sự khác biệt giữa người nổi tiếng và người bình thường, bạn có thể chỉ ra điểm khác nhau nào ngoài những lý do cảm tính mà bạn đề cập không? Vì mình đã tìm kiếm trong hệ thống văn bản pháp luật Việt Nam thì không có một cơ sở pháp lý nào cho điều bạn nói liên quan đến việc là người nổi tiếng thì phải công khai tên tuổi thật, ngày tháng năm sinh… cho công chúng cả, ngoại trừ đó là ý muốn của bản thân người đó.

      Còn quay về với Hiến pháp Việt Nam 2013, Điều 16 có quy định thế này:
      1. Mọi người đều bình đẳng trước pháp luật.
      2. Không ai bị phân biệt đối xử trong đời sống chính trị, dân sự, kinh tế, văn hóa, xã hội.

      Chắc bạn nhìn thấy rất rõ chữ PHÂN BIỆT ĐỐI XỬ rồi chứ, phải không? Theo đó, việc các sao Hollywood – theo dẫn chứng của bạn – cho phép paparazi chụp hình đó là do bản thân họ cho phép những người chụp làm điều đó.

      Còn về lý lẽ của bạn “nếu mình nổi tiếng và mình làm việc trong một lĩnh vực mà tuổi của mình là quan trọng” thì cho mình khẳng định lại một chút, là sự quan trọng đó là quan trọng đối với ai, là người sử dụng lao động của họ và gia đình của người đó thôi. Công chúng không có lý do gì để biết điều đó, pháp luật cũng không có căn cứ buộc người đó phải tiết lộ với công chúng mà chỉ là người sử dụng lao động thôi, thưa bạn.

      Nếu bạn muốn dẫn chứng cho điều ngược lại, thì bạn cũng có thể xem tin tức để thấy Paris Hilton – không hẳn là sao, nhưng cũng coi là celeb khá nổi tiếng đã khởi kiện một website vì đã đăng một số hình ảnh của mình (Link bài viết: http://www.tin247.com/paris_hilton_kien_website_parisexposed-8-21239924.html)

      Còn về việc bạn cho rằng ” phải chấp nhận việc công chúng có thể tiếp cận được ID của mình” thì theo mình, chắc hẳn bạn dựa trên cảm tính cá nhân và thực tế showbiz – nơi mà người ta có thể chấp nhận bất cứ cái gì miễn có thể trở nên nổi tiếng – chứ không phải dựa trên quan điểm nhân quyền và một cơ sở pháp lý bảo vệ các quyền của con người được quy định trong Hiến pháp và pháp luật.

      Trân trọng.

  5. Vũ Phong

    01/12/2014 at 10:00 am

    Sai rồi. Không hề có quyền lợi nào đem lại từ sự nổi tiếng được xác định để yêu cầu họ phải chịu rủi ro hơn người bình thường. Pháp luật phải rõ ràng chứ không thể mập mờ được. Mọi khoản tiền mà một người được cho là nổi tiếng kiếm được không hề là tiền từ trên trời rơi xuống, nó đều là công sức lao động được ràng buộc bởi các hợp đồng kinh tế, trong đó các quyền lợi và nghĩa vụ giữa các bên đã được quy định rõ ràng. Ngoài các nghĩa vụ thực hiện trên hợp đồng theo đúng pháp luật quy định, không ai phải chịu thêm bất cứ nghĩa vụ nào, cho dù họ nổi tiếng hay không.

    Một luận điểm của một số người vi phạm pháp luật rằng, ở chỗ này chỗ kia cũng có người vi phạm như thế cho nên tôi vi phạm là bình thường. Đó là luận điểm thể hiện sự thiếu hiểu biết về pháp luật. Là ngụy biện.

  6. mi

    01/12/2014 at 2:10 pm

    @Hoang: ban lấy lí do nhận lương từ thuế dân đóng mà bắt người ta công khai thông tin cá nhân thật là buồn cười. Vậy tất cả những công nhân viên nhà nuớc đêu phải có nghĩa vụ công khai thông tin cá nhân của minh cho công chúng sao. Rồi những người nhận trợ cấp xã hội cũng là từ tiền thuế ra cũng phải bày đời tư của họ lên báo sao??
    Trong luật pháp làm gì có khái niệm người nổi tiếng và người bình thường.

    • Hoàng

      01/12/2014 at 9:33 pm

      Bạn Mi à một ông chủ tịch phường chẳng hạn phải cung cấp thông tin, tên, tuổi, địa chỉ.. cho cơ qua quản lý nhé. Và bạn là 1 người dân bạn có quyền tới phường yêu cầu cơ quan quản lý của ông chủ tịch phường đó cũng cấp thông tin của ông chủ tịch đó cho bạn, hoàn toàn được nhé, không tin thì ngày mai bạn cứ tơi phường yêu cầu người ta sẽ cung cấp cho bạn. Nhưng bạn đến phường để yêu cầu cung cấp thông tin của 1 người dân thường nào đó thì sẽ không được.

  7. NHH

    01/12/2014 at 3:34 pm

    Bài viết thể hiện quan điểm cá nhân, chưa phân tích được căn cứ pháp lluật trong mỗi trường hợp. Do không được quy chiếu từ pháp luật nên sau khi đọc xong tác giả vẫn rất mông lung về quyền riêng tư.

  8. law

    01/12/2014 at 6:24 pm

    Quyền được bảo vệ về bí mật đời tư, Quyền riêng tư(Privacy Rights) được đặt trên quan niệm về quyền con người, đặt trên những giá trị, nhân phẩm của con người.
    Vì vậy một khi đã là con người, ai ai cũng đều có quyền này, từ khi sinh ra, không phân biệt già trẻ, lớn bé, nổi tiếng hay không nổi tiếng.
    Tuy nhiên khi tồn tại trong một xã hội, thì tất yếu ít nhiều mọi người đều sẽ liên quan đến nhau. Do đó, không thể bảo đảm quyền riêng tư của cá nhân một cách tuyệt đối được, khi cá nhân đó xâm phạm và có thể xâm phạm tới quyền lợi của xã hội, và của các cá nhân khác.
    Ví dụ, như các quan chức trong chính quyền Mỹ – những người được trao quyền lực, có khả năng ảnh hưởng lớn tới cộng đồng, xã hội – họ phải công khai những thông tin cá nhân của mình ra công chúng, công khai tài sản, công khai chi tiêu của mình…..
    Tất nhiên sự công khai này cũng có giới hạn của nó, ví dụ, họ chỉ phải công khai những khoản chi tiêu khi vượt quá một mức nhất định, do luật quy định.
    Tức là luật pháp vẫn phải bảo vệ quyền riêng tư của cá nhân trong một chừng mực nào đó. Nhưng vẫn phải bảo đảm một số điều kiện nhằm bảo vệ xã hội và các cá nhân khác trong xã hội.

  9. Nguyễn Huy Tử Quân

    16/01/2015 at 2:47 pm

    Thanh Nghi: Người nổi tiếng cũng là con người. Đã là con người thì đều có quyền con người, bao gồm quyền riêng tư. Phải khẳng định một chân lí rằng: Sẽ là hoàn toàn sai trái nếu ai đó xâm phạm đến quyền riêng tư của họ.
    Còn chuyện họ được hưởng lợi ích từ sự nổi tiếng của bản thân mình, thì đó là bởi họ sự nổi tiếng là kết quả của quá trình nỗ lực vươn lên của họ. Ngay cả khi sự nổi tiếng chỉ là tình cờ, hay vì bất cứ lí do nào đi nữa, thì họ cũng không có nghĩa vụ phải cung cấp những thông tin cá nhân của họ cho giới truyền thông.
    Và cuối cùng, chuyện Công Phượng có gian lận tuổi hay không, thì đơn giản là: It’s none of your bussiness.

  10. dangphuongnhi

    09/02/2015 at 8:41 am

    Xin chào mọi người, mình đã đọc cmt của mng, vụ việc này được nhìn từ nhiều góc độ, và theo góc độ nào cũng có lập luận đúng. Tuy nhiên, theo một tài liệu mình đọc được ( cuốn Bình luận Khoa học Luật Dân Sự Việt Nam 2005) có một ý như sau:
    Các tiêu chí để đánh giá một thông tin, tài liệu là một bí mật đời tư là thông tin, tài liệu này không bắt buộc phải công khai cho người khác và việc giấu kín không ảnh hưởng đến quyền lợi của Nhà nước, xã hội và người khác.
    p/s: Về vụ việc Công Phượng mình xin tự nhận là không nghiên cứu sâu nên không thể đưa ra nhận xét, chỉ xin góp chút ý kiến. Cảm ơn!

  11. Đặng Thế Tài

    09/02/2015 at 10:48 pm

    Tôi ủng hộ quan điểm của tác giả bài viết này. Đối với trường hợp của cầu thủ Công Phượng, nếu cá nhân hay tổ chức nào nghi ngờ về sự gian lận về tuổi của Công Phượng thì cá nhân hay tổ chức đó có quyền được bí mật điều tra hoặc yêu cầu các cơ quan điều tra để bí mật điều tra vụ việc. Chỉ khi nào có kết luận chính xác vi phạm thì mới có quyền đăng tải các thông tin cá nhân đó. Lúc đó ai vi phạm sẽ bị xử lý.

You must be logged in to post a comment Login