Page 111 - gap go tren dat my
P. 111

xâm nhập cộng đồng người Việt hải ngoại? Bút pháp của tác phẩm
               pha trộn nhiều thể loại làm tăng hay giảm giá trị của tác phẩm?...

               Có gần chục bài giới thiệu, phê bình của các nhà văn, nhà nghiên
               cứu, người hoạt động chính trị đã viết về cuốn sách này trên các
               báo, tạp chí hải ngoại. Bà Trương Anh Thụy là người đã dành cho tôi
               nhiều cảm tình trong bài viết của mình. Bà mở đầu bài viết khá dài

               bằng một hình ảnh và một tâm trạng, sự đồng cảm giữa người đọc
               và tác giả, sự nối kết vô hình giữa những người cầm bút cùng một

               nỗi thao thức trước số phận dân tộc và phận người:
               “Tôi đang ngồi đối diện cửa sổ trông ra vườn sau tuyết phủ trắng
               xóa. Các cành cây trụi lá bao bọc một lớp đá trong vắt như pha lê

               đang lấp lánh trong ánh nắng ban mai. Tôi mở đọc những trang
               cuối cùng của cuốn “Nửa Đời Nhìn Lại”. Tôi gấp sách, ngồi lặng
               trong giây lâu, những cảm giác lạ lùng mâu thuẫn tràn về… Phần

               như tiếc nuối cuốn sách đã đến hồi kết thúc, phần lại thấy trong tâm
               tưởng, những nhân vật trong truyện vẫn còn linh động, đang vật lộn
               với định mệnh của họ, và câu chuyện như vẫn còn đang tiếp diễn

               chưa thôi.
               Ngồi ngẩn ngơ như thế không biết bao lâu trước cuốn sách đã gấp

               lại. Chợt nhớ câu cuối cùng anh viết: “ Tôi vẫn chưa ra được cơn
               khủng hoảng và khát vọng tìm kiếm một con đường. Xin các bạn
               hãy cho tôi những lời tâm sự và những lời khuyên. Điều đó chắc

               chắn sẽ đem lại cho tôi ngọn lửa, ánh sáng và tình thân, những cái
               cần thiết vô cùng cho tôi, cho chúng ta, trong lúc này.” Tôi thấy tôi
               có món nợ đối với anh, món nợ đó ít nhất phải được trả bằng một

               câu trả lời, đó là “ cho vài lời tâm sự và lời khuyên.”

               Chúng tôi trò chuyện làm quen khi đứng bên ngoài đợi chồng bà

               Thụy chạy xe đến đón. Vì không thể đậu xe lâu ở đây, ông phải chạy
               một vòng trước khi quay lại. Bà nói vì những người khác hôm nay

               đều bận nên bà tình nguyện làm người đầu tiên đi đón chúng tôi,
               đưa về nhà nghỉ ngơi, sau đó sẽ theo chương trình của những người
               ở đây đã bàn bạc sắp xếp. Không lâu lắm, chồng bà Thụy đã quay

               xe lại. Ông Nguyễn Huy Long có vẻ đã cao tuổi, người nhỏ nhắn
               nhưng nhanh nhẹn và vui vẻ.






                                                           111
   106   107   108   109   110   111   112   113   114   115   116