Page 108 - gap go tren dat my
P. 108
như thế, nhất là khi lại núp dưới các tên ảo. Không phải chỉ riêng gì
về các bài viết của tôi hay liên quan đến tôi mà đối với bất cứ bài
viết nào. Càng hạ cấp, vô học, thiếu lý lẽ, càng dễ tuôn ra những lời
lăng mạ tục tĩu, chợ búa. Chúng có giá trị gì, ai cần đọc, cần nghe?
Và những người tử tế tốn bao công sức, tâm huyết, tiền bạc tạo ra
các diễn đàn trên mạng vì những mục đích cao đẹp, lẽ nào lại để
biến thành cái chợ trời cho những kẻ thấp kém đến múa gậy vườn
hoang, tha hồ ăn tục nói phét và chửi bới thiên hạ? Những người
đứng đắn ai còn muốn vào đây để bị vấy bẩn, đánh đồng cá mè
một lứa? Đó là tự do dân chủ chăng?
Sau đó có hai bài viết làm rõ thêm những vấn đề liên quan đến “sự
cố Berkeley” này. Thái Anh viết bài “Tiêu Dao Bảo Cự tại Đại học
Berkeley” với tư cách của một người tham gia tổ chức sự kiện
(Danchimviet.com 21/5/09). Bùi Văn Phú, một người hoàn toàn
ngoại cuộc quan tâm đến sự việc, trình bày một cách khách quan
những điều nghe thấy và những kinh nghiệm khi nói chuyện ở các
đại học Mỹ để góp ý cho tôi trong bài “Chung quanh chuyện Tiêu
Dao Bảo Cự đến đại học Berkeley” trên talawas ngày 28/5/09). Sự
việc như thế tương đối đã rõ nhưng về sau mỗi khi nhắc lại sự kiện
này vẫn có người còn nghi ngờ hay xuyên tạc khi họ chưa biết thực
chất vấn đề như thế nào hoặc chỉ là cái cớ để họ đả kích cá nhân.
Trong “sự cố Berkeley” này, có một chi tiết tôi cho cũng đáng vui,
đó là cái máy ghi âm mà Đinh Quang Anh Thái đã tặng trong
chuyến chúng tôi đi Nam Cali vừa qua. Cái máy này tôi chỉ dùng để
thu buổi nói chuyện ở San Jose City College và ở UC Berkeley làm
kỷ niệm. Ông Nguyễn Ngọc Ẩn đã thu buổi nói chuyện của tôi mà
vẫn cứ xuyên tạc nên sau khi tôi viết bài đính chính và nói rõ tôi
cũng có thu, không thấy ông phản bác gì. Nếu tôi nói “bậy” chắc
ông không ngại gì trích ra để đưa lên mạng. “Máu nghề nghiệp” của
Đinh Quang Anh Thái quả có ích trong trường hợp này.
108

