Page 117 - gap go tren dat my
P. 117

Mỹ, không phải là công việc của chúng tôi. Chị Thụy đồng ý ngay.
               Chúng tôi cáo lỗi với ông Bích rồi đi ra ngoài.



























               Trương Anh Thụy và TDBC trên bãi cỏ của Tòa Nhà Quốc Hội.

               Tòa nhà rất rộng, vô số hành lang chạy về các hướng, chúng tôi

               loanh quanh mãi mới trở về được căn phòng có nhiều tượng. Đây là
               nơi trưng bày tượng của một số tổng thống Hoa Kỳ với kích thước
               lớn như người thật rất sinh động. Khách vào tham quan khá đông

               nên phải đợi để chụp hình những nơi ưng ý.

               Xem tượng xong, chúng tôi đi ra ngoài, vòng quanh tòa nhà để xem

               cảnh và chụp hình. Ngoài này khách đi lại tự do và rất đông đảo.
               Từng đoàn học sinh, công nhân và các đoàn thể nào đó ở các bang

               khác đến đi thành đoàn có mang đồng phục hay phù hiệu xen lẫn
               với khách du lịch đi lẻ nhiều màu da và tiếng nói. Tòa nhà quá lớn và
               cao nên khó lòng chụp được bức hình có cả pho tượng trên nóc dù
               chúng tôi đã lùi khá xa. Xem chán, chúng tôi ra ngồi ở bãi cỏ dưới

               các tàng cây lớn gần cổng đợi đoàn làm việc ra.


               Tôi có nhiều thời gian để trò chuyện với chị Thụy. Chúng tôi đã xem
               nhau như bạn bè. Chị cũng có phong cách “nghệ sĩ” như tôi, dĩ nhiên
               là không “bụi đời” bằng, khi tự nhiên ngồi bên lúc tôi nằm dài trên

               thảm cỏ (vì mỏi mệt và đau lưng khi phải ngồi lâu do tôi đang bị đau
               cột sống). Một phụ nữ trí thức sống trên đất Mỹ từ trẻ, không trải




                                                           117
   112   113   114   115   116   117   118   119   120   121   122