Page 122 - gap go tren dat my
P. 122
là tủy, là tình yêu, là nước mắt, là hạnh phúc, là đớn đau, là nhục
tình, là hy sinh, là đóng góp và tất cả là thể nghiệm của một con
người đem chính cuộc đời mình ra - chứ không thể là ai khác, cái gì
khác, để chứng minh cho những suy tư, khắc khoải, những lý tưởng
và ngụy tín, những chân lý và trá ngụy, những điều đáng sống và
những mất mát của cuộc đời.”
“Tóm lại là một tiểu thuyết có đủ hỉ nộ ái ố dựa theo quan niệm cổ
điển hay tân thời và làm cho người đọc khóc cười theo với nó, là một
tiểu thuyết thành công, chứ sao! Nhưng Nửa Đời Nhìn Lại và Bảo Cự
không dừng lại ở mức viết một tiểu thuyết và thành công ở một tiểu
thuyết. Cái can đảm đi suốt nửa đời mình, sống với những điều mình
tưởng, chiến đấu trong cô đơn và đôi khi tuyệt vọng trong một cuộc
chiến không cân sức mà vẫn không đầu hàng khuất phục, cái can
đảm không mù quáng, chấp nhận phê phán những sai trái trong lý
tưởng của mình, nhận trách nhiệm trong riêng tư cũng như trách
nhiệm trước lịch sử, đó phải chăng mới là niềm gửi gắm của Bảo Cự
và Nửa Đời Nhìn Lại?”
Lúc đó tôi không quen biết chị và không hề biết chị là ai, tưởng lầm
chị ở Cali trong khi thực sự chị ở Virginia. Mãi gần đây tôi mới liên lạc
với chị qua email. Bây giờ chị và tôi ngồi bên nhau, chụp chung một
tấm hình kỷ niệm, cảm thấy gần gũi ấm áp như bạn bè cũ gặp lại.
Đúng là nhân duyên trên trái đất tròn.
122

