Page 133 - gap go tren dat my
P. 133
đây. Anh chàng gầy, cao ráo, mặt hơi khắc khổ, cắt tóc ngắn, nói
giọng Quảng Trị. Thủy, vợ Việt khoảng cùng tuổi, mập mạp hơn và
rất xinh, có nét lai. Việt trò chuyện qua loa với chủ nhà và mấy vị
khách còn nán lại rồi xin phép đưa chúng tôi đi vì trời đã về chiều và
từ đây đến Pittsburgh, bang Pennsylvania, phải mất đến 4-5 giờ lái
xe. Thế là chúng tôi “chuyển trại” tiếp. Đi như thế này thú vị hơn
nhiều so với đi du lịch theo tour, chỉ toàn người lạ và đến đâu cũng
chỉ “cỡi ngựa xem hoa”. Chúng tôi cũng hơi ái ngại vì thấy Việt vừa
lái xe đến, đi đường xa chưa kịp nghỉ ngơi. Việt trấn an chúng tôi là
chuyện này rất bình thường, thỉnh thoảng cuối tuần vợ chồng anh
vẫn lái xe từ Pittsburgh lên Washington DC uống café rồi về. Ở Mỹ
có khác, đi gần 300 dặm để uống café! Dù sao cũng là một cái thú
khi thay đổi không khí hay được gặp mặt bạn bè.
Chạy khoảng hơn một giờ, trời bắt đầu tối, Việt vẫn không giảm tốc
độ. Freeway ở Mỹ cho phép chạy tốc độ cao vì chạy lane nào ra
lane đó, không có cảnh lấn đường, vượt ẩu, lạng lách hay đủ loại xe
chạy ngược chiều, đâm ngang dọc như ở Việt Nam. Con đường này
cũng băng qua nhiều rừng núi chập chùng và khi vào đến thành phố
phải qua mấy đường hầm. Pittsburgh là một thành phố lớn của
bang Pennsylvania, lờ mờ trong ánh điện và mưa phùn, có con sông
lớn chạy ngang và rất nhiều cầu. Sau này chúng tôi mới biết thêm
đây là thành phố có nhiều cầu nhất nước Mỹ, được mệnh danh là
“The City of Bridges”, có đến 446 chiếc cầu. Nhà Việt ở khu ngoại ô,
trong rừng, đường vào nhỏ, quanh co và dốc như đường đèo, âm u
vì trời tối và mưa. Đến nơi, vợ chồng Việt cho chúng tôi ăn cháo
trước khi đi ngủ, trong một căn phòng nhỏ đầy đồ chơi trẻ con. Thật
cảm động và ấm lòng với tình cảm bè bạn.
133

