Page 170 - gap go tren dat my
P. 170

xuống, tựa đầu vào ba lô. Mặt cô trắng bệch nhưng vẫn còn tỉnh
               táo. Miệng cô mấp máy “Sorry… Sorry…” rồi nói vắn tắt tại cô mãi

               nghĩ ngợi nên không chú ý khi qua đường. Chúng tôi cho cô uống
               nước và hỏi xem cô còn đau ở đâu nữa không. Cô lắc đầu, có lẽ chỉ
               bị gẫy chân do cấn vào đầu xe hơi. Chiếc mũ bảo hiểm và ba lô đã
               giúp cô không bị chấn thương nơi khác. Mấy thanh niên Mỹ lại giúp

               rất tử tế. Họ nói chuyện với cô một cách dịu dàng, trấn an cô là
               không có gì nguy hiểm lắm, gẫy chân sẽ mau lành thôi.


               Ai đó đã gọi điện báo cảnh sát. Khoảng 15 phút sau, xe cảnh sát, xe
               xứu thương, xe chữa lửa hú còi inh ỏi chạy đến, ngăn khoảng đường

               lại. Người ta cấp cứu và đưa cô gái lên xe cứu thương trong khi cảnh
               sát làm biên bản. Hai cảnh sát một trắng một đen, mặt lạnh lùng.
               Họ hỏi giấy tờ, lấy lời khai của ông Hoạt, hỏi cả chúng tôi và mấy

               người chứng kiến vụ tai nạn. Hầu như mọi người đều nói giống nhau
               vì vụ việc xảy ra rất rõ ràng, nhiều người trông thấy. Xong việc cảnh
               sát để chúng tôi ra về. Chúng tôi thấy ái ngại và thương cảm quá.

               BY mặt cũng trắng bệch. Tự dưng làm một cô gái trẻ gẫy chân dù
               đây là tai nạn bất ngờ. Tôi hỏi ông Hoạt tiếp theo việc này sẽ được

               giải quyết ra sao. Ông nói mình không ngại gì vì mình hoàn toàn
               không có lỗi. Những chuyện đền bù nếu có sẽ do công ty bảo hiểm
               giải quyết. Tuy nhiên sau vụ này tiền bảo hiểm xe sẽ tăng lên, có thể

               phải tìm hãng bảo hiểm khác.

               Chúng tôi cũng trao đổi sâu thêm về chuyện này. Tôi hỏi ông ở đây

               người gây tai nạn có đi thăm viếng hay làm gì khác cho người bị tai
               nạn không. Ông bảo mọi việc đều do cảnh sát và bảo hiểm giải
               quyết. Việc gặp người bị nạn sẽ làm phát sinh thêm rắc rối nên ít ai

               làm. Tuy mình cũng rất ái ngại nhưng mọi việc được làm theo luật
               và do các cơ quan chức năng có thẩm quyền quyết định, cá nhân

               không được xen vào. Tôi thấy việc này có hai mặt. Nhà nước và luật
               pháp sẽ xử lý một cách công minh, không thiên vị, giải quyết mọi
               vấn đề nhưng nếu người gây tai nạn không có bất cứ liên lạc nào

               với người bị nạn, đặc biệt trong những trường hợp bị thương nặng,
               gây tàn phế, có cái gì như quá lạnh lùng, thiếu tình người. Về sau
               này lúc chúng tôi trở lại Milpitas, nghe nói cô gái bị tai nạn đòi bồi




                                                           170
   165   166   167   168   169   170   171   172   173   174   175