Page 47 - gap go tren dat my
P. 47

hứng đối với sinh viên. Sau đó tôi nêu đề tài thảo luận mà tôi đã đề
               nghị, mọi người đồng ý và bắt đầu trao đổi hết sức sôi nổi. Đây

               không phải là buổi thuyết trình mà là đối thoại, tôi chỉ gợi mở vấn
               đề một cách ngắn gọn và sau đó mọi người phát biểu ý kiến, kể cả
               vài khách mời cũng hăng hái tham gia tranh luận. Một vài sinh viên
               đã từng về Việt Nam làm công tác thiện nguyện và gặp nhiều

               chuyện phức tạp kể lại kinh nghiệm của mình, từ đó nhiều vấn đề
               được nêu ra: Tại sao chính phủ lại gây khó khăn trong việc Việt kiều

               về làm từ thiện? Do không thông thạo tiếng Việt và ít thời giờ tiếp
               cận, làm thế nào để biết người trong nước thực sự muốn gì trước khi
               giúp đỡ? Không “giúp con cá” mà chỉ nên “giúp cần câu cá”? Không

               nên giúp tiền bạc mà chỉ giúp ý thức về tự do dân chủ? Nếu người
               dân trong nước không chịu vùng lên đòi tự do dân chủ thì có nên
               làm thay cho họ không? Hoàn cảnh quá khó khăn, làm sao vượt

               qua sự chán nản để duy trì được thiện ý và hoạt động giúp đỡ?...



               Khi được hỏi ý kiến, tôi khuyên họ nên cố gắng học thêm tiếng Việt,
               tìm hiểu lịch sử và văn hóa Việt Nam để thực sự thấy mình là người

               Việt, có tình cảm của người dân Việt chứ không phải là người ngoại
               quốc. Cần phân biệt quê hương và chế độ. Quê hương trường tồn
               còn chế độ chỉ là giai đoạn. Việt Nam hiện có vô vàn vấn nạn nên

               cần phải kiên trì theo đuổi mục đích của mình, đừng bỏ cuộc…

               Cuộc nói chuyện, theo một số sinh viên đã bày tỏ cảm tưởng, thật

               hào hứng và hữu ích cho họ, và đối với tôi, dĩ nhiên cả cho tôi vì qua
               buổi tiếp xúc này tôi đã được gặp, trò chuyện và hiểu thêm về thế
               hệ trẻ Việt Nam ở Mỹ. Không phải lúc nào cũng có cơ hội như thế

               này. Đến 9 giờ buổi nói chuyện kết thúc vì một số sinh viên còn có
               sinh hoạt khác sau đó. Mọi người chụp ảnh chung trước khi chia tay.

               Sắp ra về, một số sinh viên hỏi chúng tôi có rảnh không, đề nghị
               chúng tôi ở lại trao đổi thêm với những người không bận công việc.
               Chúng tôi đồng ý, thế là khoảng gần 10 sinh viên lại kéo bàn ghế

               thành một vòng tròn nhỏ cùng chúng tôi trao đổi tiếp đến 11giờ
               đêm. Tan cuộc Thái Anh rủ mọi người đi ăn mì vì đã đói bụng. Một
               vài em đi được và chúng tôi chở các em cùng đi đến một nhà hàng




                                                           47
   42   43   44   45   46   47   48   49   50   51   52