Page 145 - hanh-trinh-cuoi-dong
P. 145
khác hơn là cách tự cứu của Ðảng trước nguy cơ sụp đổ, thực
chất là cởi trói cho nhân dân và chính nhân dân khi không bị trói
buộc sẽ làm nên những sự nghiệp phi thường.
Nhưng nếu so sánh với các nước khác trong khu vực có xuất phát
điểm tương tự, ta vẫn phải thấy rõ mình “tụt hậu” như thế nào.
Ðó là chưa kể Việt Nam còn nhiều “thành tích ngược” được các tổ
chức quốc tế xếp hạng, thuộc loại bét thế giới về nghèo đói, tham
nhũng, không có tự do báo chí, đàn áp tôn giáo...
Vậy thì nên bi quan hay lạc quan?
Nhiều người đã khẳng định dân chủ là chiếc chìa khoá vạn năng
có thể giải quyết mọi vấn đề. Ðiều đó đúng. Nhưng vấn đề trong
vấn đề là dân chủ ở đâu ra. Dân chủ không được ban phát. Dân
chủ không do nhập khẩu. Dân chủ chỉ có được bằng đấu tranh,
không phải chỉ của một vài người, một số nhóm người mà phải là
của toàn dân tộc. Nếu đa số nhân dân chưa khao khát dân chủ,
còn mải mê gục đầu xuống miếng cơm manh áo và cầu an
hưởng thụ, còn khiếp sợ trước bạo lực và chỉ muốn bình an kiếm
sống, chưa thực sự đấu tranh, ngay từ những vấn đề nhỏ hằng
ngày trong cuộc sống thì dân chủ của toàn dân tộc chưa thể có
được. Nếu ai cũng cứ đợi chờ, dân chủ sẽ không tự đến nhưng
nếu ai quá sốt ruột cũng sẽ dễ đi đến thất vọng. Thiểu số người
có ý chí mạnh nhất đấu tranh tích cực nhất sẽ góp phần thúc đẩy
nhanh hơn tiến trình dân chủ hoá dù bản thân họ sẽ chịu nhiều
thương tổn. Tuy nhiên số phận của dân tộc tùy thuộc vào mọi
người dân chứ không phải chỉ một nhóm người. Với trình dộ dân
trí, tâm lý xã hội và sự thờ ơ với dân chủ như hiện nay, cùng với
sự bảo thủ của bộ máy cầm quyền, sự chờ đợi không thể tránh
khỏi, dù đó là một chờ đợi đau lòng và đầy bi kịch.
Ghi xong tháng 7/2003
Tiêu Dao Bảo Cự

