Page 144 - hanh-trinh-cuoi-dong
P. 144
góp công sức, tiền của để cứu trợ những người xấu số khi có thiên
tai, hoả hoạn, tai nạn hoặc gặp hoàn cảnh thương tâm. Những
lúc đó tình nhân ái, lòng trắc ẩn đã được khơi dậy, thể hiện một
cách mạnh mẽ và có hiệu quả tích cực. Rồi còn bao nhiêu gương
tốt con ngoan, trò giỏi, các thầy thuốc, giáo viên phục vụ vùng
sâu vùng xa, cán bộ chiến sĩ công an tận tụy xả thân hy sinh khi
chống buôn lậu, bắt cướp… kể cả ở lực lượng cảnh sát giao thông
vốn nhiều tai tiếng.
Tuy nhiên, trong bức tranh xã hội cả về mặt thực tiễn lẫn tinh
thần, màu xám nặng nề ảm đạm lấn át màu xanh, màu hồng tươi
sáng. Có phải như thế không? Có phải đó là cảm xúc cá nhân
mang nặng chủ quan (dĩ nhiên cảm thức cá nhân nào cũng mang
nặng chủ quan), nhuốm màu bi quan và chưa phản ánh chân
thực hiện trạng cuộc sống? Tôi cũng rất mong là như thế. Nhưng
tôi tự thấy mình không phải là người chỉ nhìn đời qua cặp kính
màu đen hay nặng thành kiến một chiều. Tôi vốn lạc quan và
muốn công bằng trong mọi việc.
Có người nói bộ mặt của đất nước hôm nay, nếu so sánh với thời
điểm 15 năm trước khi đổi mới hoặc gần 30 năm khi đất nước
thống nhất, ai cũng phải nhận có sự phát triển, một bước tiến khá
dài. Nhiều người ở xa tổ quốc hoặc khách nước ngoài thỉnh
thoảng trở về VN đã phải hết sức kinh ngạc về sự thay đổi. Đảng
và nhà nuớc coi đó là thành quả của cách mạng, là thành tích
của chế độ.
Ðúng là có sự phát triển với tốc độ khá nhanh nếu so với điểm
xuất phát từ năm 1975. Nhưng một dân tộc với dân số 70-80 triệu
người, lao động cật lực gần 30 năm trong điều kiện hoà bình,
khai thác mọi nguồn tài nguyên của đất nước, với bao nhiêu tỷ
đô la tiền viện trợ và vay nợ nước ngoài, lẽ nào không có thành
quả. Thành quả đó chính là sự đóng góp của hàng triệu các nhà
trí thức, các chuyên gia trên mọi lãnh vực, các nhà doanh nghiệp,
hàng mấy chục triệu công nhân và nông dân. Ðảng và nhà nước
luôn khẳng định thành quả đó là nhờ chính sách đổi mới do Ðảng
khởi xướng và lãnh đạo. Tuy nhiên đường lối đổi mới không gì

