Page 26 - hanh-trinh-cuoi-dong
P. 26
Đường đèo này rất nguy hiểm, hẹp và quanh co nhiều, có đến
năm khúc cua khuỷu tay với bảng cảnh báo có thể rơi luôn
xuống vực. Chính do đèo nguy hiểm nên khi đi lại ít hiểm nguy vì
không xe nào dám chạy ẩu. Vả lại đường này xe qua lại cũng ít
so với các tuyến đường khác. Chúng tôi từ từ đổ đèo. Thỉnh
thoảng vẫy tay chào các khách Tây ba lô đồng hành. Họ thường
thuê xe ôm từ Đà Lạt đi Nha Trang hay các tỉnh Tây nguyên. Họ,
phần lớn là các cặp trai gái, đôi khi các bạn trai hay các bạn gái
đi với nhau. Có người chỉ đi một mình. Từ những phương trời xa lạ,
họ dám đến đây mạo hiểm đi khắp nơi, lẽ nào chúng tôi lại
không đi được.
Đèo Ngoạn Mục có hai ống nước khổng lồ do người Nhật thiết kế
đưa nước từ hồ Đa Nhim trên đỉnh núi xuống chạy máy phát điện
dưới chân núi ở Sông Pha. Đây cũng là một công trình ngoạn
mục đặc biệt không đâu có. Những lần đi trước chúng tôi đã
dừng lại chụp hình nhiều nên lần này không chụp nữa. Lại chạy
một mạch hơn 50 cây số đến thị xã Phan Rang.
Trên đường, tuy có dòng sông cùng chảy xuôi nhưng quang cảnh
khô cằn, thỉnh thoảng xuất hiện mấy tháp Chàm cũ kỹ trơ vơ
trong nắng. Ở đây dân cư trồng bông vải và trồng nho nhưng
xem ra không được trù phú.
Thị xã Phan Rang nhiều đường phố cũng có cây xanh nhưng vẫn
nóng bức. Chúng tôi vào một tiệm cơm gà ở ngã ba đường để ăn
trưa, tiệm này có lẽ khá nổi tiếng vì khách rất đông. Chúng tôi
muốn ngồi phía ngoài cho thoáng nhưng ông già bảo vệ khuyên
chúng tôi và mấy người khách mới đến nên vào trong.
Ông bảo ngồi ngoài ăn mày đến quấy rối chịu không nổi, cho
một người họ sẽ kéo đến hàng chục, đuổi không đi. Nạn ăn mày
đúng là một vết nhơ trên bộ mặt các đô thị Việt Nam. Giải quyết
nạn nghèo khổ là một vấn đề lớn và khó khăn. Người nghèo khổ
đáng thương hại và giúp đỡ nhưng kiểu ăn mày và lạm dụng ăn
mày thành nghề, đặc biệt ở các thành phố lớn là một sự xấu hổ

