Page 24 - hanh-trinh-cuoi-dong
P. 24

là khiêu khích, sẽ gây khó khăn thêm cho Hà Sĩ Phu và khi tôi
                   trao đổi với Hà Sĩ Phu về chuyện này, Hà Sĩ Phu cũng nghĩ như
                   thế. Cũng đúng ngày hôm đó, HSP được triệu tập họp tổ dân phố
                   để nghe “đấu tố”. Trong cuộc họp này, những người tham dự

                   được chỉ đạo trước đã tố giác anh và đề nghị Nhà nước kéo dài
                   thêm thời hạn quản chế hoặc đưa ra xử lý theo pháp luật.

                   Trong cuộc đấu tố này, Hà Sĩ Phu và chị Thanh Biên không được
                   cười. Anh mỉa mai cho rằng đây là một cuộc “hội thảo triết học ở
                   cơ sở” mà con người lý luận đầy mình như anh cũng phải chào

                   thua. Trước tình hình đó, anh nói với chúng tôi nếu cần thì cứ tiếp
                   tục đi vì chuyện của anh chắc không thể giải quyết sớm, chúng
                   tôi không cần đợi. Thế là chai rượu Mao Đài chúng tôi kỳ cạch
                   mang từ Sài Gòn lên để mừng HSP chưa thể uống được. Chúng
                   tôi tạm thời cất ở nhà để đợi dịp khác chứ bây giờ không ai lòng

                   dạ đâu để uống rượu. (Chai rượu này do chú em tặng hồi Tết tôi
                   để dành. Mao Đài được coi là rượu ngon và quý của Tàu. Chính
                   sách của Nhà nước Tàu khó chơi ta phải đối phó nhưng rượu
                   ngon là của nhân dân Tàu, ta cứ thưởng thức, tinh hoa văn hoá
                   Tàu ta ngưỡng mộ và học tập. Đó mới là tinh thần quốc tế chân
                   chính).


                   Vì chuyện không vui của Hà Sĩ Phu, chúng tôi cũng không đến
                   thăm Bùi Minh Quốc, người còn gần một năm nữa mới hết quản
                   chế. Lúc còn ở Đà Lạt sau khi tôi hết quản chế, Hà Sĩ Phu lại bị
                   khởi tố nhưng sau đó đình chỉ điều tra rồi quản chế, Bùi Minh

                   Quốc đi Bắc về, vì chuyện biên giới bị quản chế lần thứ hai, thỉnh
                   thoảng chúng tôi vẫn đến thăm hai người dù có lúc bị gây khó
                   khăn hạch hỏi. Có lần chúng tôi vào thăm Bùi Minh Quốc lúc
                   chiều tối, khi về công an đã điều một xe commanca đến chặn
                   ngang đường để xét hỏi. Sau đó chúng tôi về Sài Gòn, cứ vài
                   tháng lên Đà Lạt một lần, bao giờ cũng đến thăm hai anh. Công

                   an cũng đã nhẵn mặt chúng tôi nên không còn ngăn cản nữa. Tôi
                   đã nhiều lần nói với công an về chuyện tình nghĩa bạn bè tôi
                   không từ nan một điều gì.


                   Thế là hôm sau chúng tôi tiếp tục lên đường.
   19   20   21   22   23   24   25   26   27   28   29