Page 103 - gap go tren dat my
P. 103

Một tiệm phở ở Houston.



               Ông Âu tuy lớn tuổi nhưng còn khỏe, giọng nói rổn rảng âm vang.
               Như trong các bài viết của mình, khi nói chuyện ông luôn lên án chế

               độ cộng sản trong nước một cách gay gắt. Ông Thắng trẻ hơn,
               không nặng lời nhưng lấy làm tiếc là những người cầm quyền đã
               không bao giờ chịu lắng nghe những bậc thức giả trong việc xây
               dựng đất nước. Hình như thời gian sau này, hai ông đều ít giao tiếp

               vì sự phức tạp trong cộng đồng. Ông Âu chỉ ở nhà trông cháu và viết
               bài đưa lên mạng. Ông Thắng lo kinh tế gia đình. Đối với tôi, tuy có

               những khác biệt quan điểm trên một số vấn đề, nhưng hai ông đều
               có cảm tình và buổi gặp gỡ này diễn ra một cách nhẹ nhàng.


               Buổi tối ngày cuối, anh Bảo mời chúng tôi đi ăn ở một nhà hàng Mỹ
               để trò chuyện và chia tay với các bạn trong Hội Văn Hóa  Khoa Học
               Việt Nam mà hôm trước chúng tôi đã gặp một số người ở nhà anh

               Bảo. Cuối bữa ăn, họ có dành một lúc để “phỏng vấn” tôi. Tôi chẳng
               ngại ngần gì khi trả lời một cách thẳng thắn. Khi được hỏi về chuyện
               cũ trước 75 (chống Mỹ, theo Mặt Trận Giải Phóng), họ hỏi tôi có hối

               tiếc không. Tôi trả lời đó là lựa chọn khi còn trẻ, trong một giai đoạn
               lịch sử, tôi đã làm theo nhận thức và lương tâm của mình, với ý




                                                           103
   98   99   100   101   102   103   104   105   106   107   108