Page 104 - gap go tren dat my
P. 104

hướng trong sáng nhất của một người yêu nước và có tinh thần
               phản kháng. Tôi chẳng có gì để hối tiếc. Tuy nhiên khi lịch sử đã

               sang trang, nhiều chuyện thay đổi, những người cầm quyền thực
               hiện một chế độ độc tài toàn trị, đi ngược lại nguyện vọng của nhân
               dân và làm đất nước chậm phát triển, tôi lại tiếp tục chống đối họ.
               Dĩ nhiên tôi có phần trách nhiệm trong việc góp phần vào thắng lợi

               của chế độ nhưng chính họ đã phản bội những gì gọi là lý tưởng cao
               đẹp mà một thời tôi đã cùng họ chia sẻ. Tôi dấn thân không phải để

               xây dựng một chế độ độc tài thối nát.
               Sau bữa ăn, mọi người chụp hình chung vui vẻ trước khi chia tay.
               Anh Bảo còn tặng tôi một tút thuốc lá Mỹ vì anh thấy tôi hay hút

               thuốc. Anh quả là một người tình cảm và tinh tế.

               Sáng sớm hôm sau, anh Sơn dậy sớm lo chúng tôi ăn sáng và đưa

               ra phi trường đi Washington DC. Theo kế hoạch, chúng tôi chỉ ở
               Houston có 3 hôm, cộng với hai hôm ở Dallas, quá ít để hiểu về bang
               Texas và người Việt ở đây nhưng qua những gì đã thu nhận, chúng

               tôi ra đi với một tình cảm ấm áp.


               Trong mấy ngày ở Houston, có thêm sự việc đáng ghi nhận khi
               chúng tôi truy cập Internet. Bài viết của Nguyễn Ngọc Ẩn về buổi
               nói chuyện của tôi ở Đại học Berkeley lập tức trở thành điểm nóng

               trên DCV Online, trong mấy ngày có gần 200 ý kiến tham gia. Nổi
               bật là nickname của những người đã cùng tôi tranh luận 4 năm
               trước trên trang web Đàn chim Việt cũ (lúc chưa tách ra làm đôi

               DCV.net va Danchimviet.com). Ngoài một số ý kiến khách quan,
               phân tích vấn đề một cách tỉnh táo, phần lớn cũng là những luận
               điệu cũ, về chuyện xưa, cũng là những lời vu cáo, thóa mạ… Có người

               còn đi xa tới mức kêu gọi cộng đồng cảnh giác với việc Việt cộng
               xâm nhập các trường đại học… Điều tôi muốn tránh là việc không

               xuất hiện trên các phương tiện truyền thông đã không tránh được.
               Một số người quen biết đọc bài của Nguyễn Ngọc Ẩn rất ngạc nhiên,
               đã mail hỏi tôi vụ việc như thế nào. Đáng lý các người tổ chức, các

               bạn tôi tham dự cuộc gặp hay chính các sinh viên dự buổi trao đổi
               lên tiếng là tốt nhất, nhưng vì người có khả năng lên tiếng lại quá
               chậm chạp vì đang bận việc khác, các sinh viên không rành tiếng




                                                           104
   99   100   101   102   103   104   105   106   107   108   109