Page 126 - gap go tren dat my
P. 126
quen. Ông Vũ đã nghỉ hưu, hiện chuyên tâm sáng tác hội họa và
viết, ít tham gia hoạt động chung như mấy năm trước. Bà An, vợ
ông Vũ, từ khi sang đây chỉ ở nhà nội trợ và lo cho các con. Bà có
hơi “thiệt thòi” nhưng bù lại đã góp phần lớn cho cả gia đình được
thành đạt trên xứ người, đó cũng là hạnh phúc của người phụ nữ
Việt Nam trong hoàn cảnh ly hương bất đắc dĩ. Tôi hỏi thăm và
được ông Vũ xác nhận từ năm 1994, ông đã từng đăng bài “Đọc thơ
Đông Trình, suy nghĩ về văn nghệ, chính trị và sám hối” của tôi trên
tạp chí Đối Thoại ở đây do ông chủ biên. Ông đã biết và đọc về tôi
từ lâu nên chúng tôi trò chuyện rất tương đắc.
Buổi sáng hôm sau, tôi theo ông Vũ đi mua café và đồ ăn sáng ở
một khu mua sắm không xa lắm. Cũng phải xếp hàng chờ đợi khá
lâu vì khách đông, tất cả đều là khách Mỹ, trừ chúng tôi. Khu vực
này có không khí khác hẳn những khu đông đảo người Việt bên Cali.
Ăn sáng xong, ông Vũ rủ tôi đi dạo quanh vùng. Tuy tôi đang đau
chân nhưng cũng cố gắng đi. Đây là khu vực có nhiều nhà mới xây
dựng nhưng vẫn có các cây cũ rợp bóng trên các lối đi, hoàn toàn
yên tĩnh. Ở Mỹ người ta không bao giờ chặt phá cây cối bừa bãi.
Rừng cây là tài sản quý giá thiên nhiên ban tặng nên họ biết cách
giữ gìn từng cây một, bất đắc dĩ lắm mới đốn và muốn đốn cây, kể
cả những cây lớn do chính mình trồng trong vườn cũng phải xin
phép.
Gần trưa, ông Vũ chở bà An và chúng tôi về một nhà khác ở
Rockville, bang Maryland, nơi ông bà ở chung với một người con
khác. Bang Maryland giáp giới với Virginia và hai bang này diện tích
không lớn, bao quanh Washington DC nên đi lại không xa lắm. Tuy
vậy chúng tôi cũng chạy xe khoảng hơn 1 giờ. Ra khỏi khu dân cư,
con đường freeway xuyên qua các khu rừng rậm cây cối xanh rì,
khác hẳn với những freeway ở Cali thường chạy giữa các thung lũng
trống trải hay đồi núi trọc. Miền đông và miền tây nước Mỹ cách
nhau 3 múi giờ nên khí hậu khác nhau nhiều. Vào mùa này, miền
đông cũng mát mẻ, chỉ lạnh hơn Cali đôi chút.
126

