Page 145 - gap go tren dat my
P. 145

xem xong có thể ra đây ngồi nghỉ ngắm hồ và tháp Washington
               phía xa xa.































               Lối vào Đài tưởng niệm Tổng thống Roosevelt

               (từ trái sang Nguyễn Ngọc Bích, Trương Anh Thụy, TDBC).


               Buổi tối ông bà Bích mời ông bà Long – Thụy và chúng tôi đi ăn ở
               Happy Buffet, hình như trong khu Eden của Virginia. Đây có lẽ là

               nhã ý đãi khách phương xa của ông bà Bích nhưng chúng tôi ăn
               buffet chắc “ bị lỗ” vì ăn được quá ít và khẩu vị không thích hợp. Sau

               này được mời đi ăn buffet vài nơi nữa, của các cửa hàng Mỹ, Tàu,
               Nhật, chúng tôi đều thấy không ngon bằng ăn buffet Việt Nam như
               ở khu du lịch Bình Quới Sài Gòn. Nói chung ở Mỹ các thức ăn rất

               nhiều, bảo đảm vệ sinh nhưng không tươi, không nóng, nhất là các
               món hải sản, lại ngồi trong phòng kín có máy điều hòa nên ăn
               không ngon và thoải mái. Dĩ nhiên đó chỉ là cảm nhận với kinh

               nghiệm riêng của chúng tôi thôi. Ở Bình Quới, người ta ngồi ăn ngoài
               trời, trong không gian thoáng đãng, thức ăn sôi sùng sục bốc khói
               trên các lò than. Ngoài những món chính, lại có những món ăn chơi

               dân dã như khoai lang lùi, khoai mì luộc, các món chè mang hương
               vị quê hương đồng nội. Thức ăn, một loại phạm trù vật chất nhưng

               có lẽ cũng có phần tương tự với món ăn tinh thần như âm nhạc. Nó





                                                           145
   140   141   142   143   144   145   146   147   148   149   150