Page 141 - gap go tren dat my
P. 141

sống chung khởi đầu thật vất vả. Hai người phải làm rất nhiều việc
               chân tay nặng nhọc để kiếm sống và Việt có điều kiện theo học đại

               học. Thủy đã chịu phần thiệt thòi khi sau đó sinh đến 4 con, chỉ ở
               nhà lo nuôi con và nội trợ gia đình. Mãi đến gần đây, khi đứa con út
               đã khá lớn, Thủy mới bắt đầu đi học một nghề, nghề làm tóc. Hôm
               chúng tôi đến Thủy vừa nhận chứng chỉ tốt nghiệp và sắp có việc

               làm. Thủy đã đề nghị cắt tóc cho tôi khi thấy tóc tôi đã khá dài, coi
               như “mở hàng” và luyện tay nghề. Tôi rất cảm động vì nhã ý này.

               Chúng tôi đã trở thành bè bạn. Tôi rất tin những người biết yêu
               thương, hi sinh và chia sẻ. Những con người như thế không thể giả
               dối khi theo đuổi một điều gì gọi là lý tưởng trong cuộc sống phức

               tạp và đầy man trá hiện nay.


























               Xe bus Greyhound.


               Sáng ngày thứ ba, Việt đưa chúng tôi ra bến xe bus Greyhound để
               về Washington DC. Chúng tôi đã đi loại xe này một lần từ Dallas đến
               Houston, Texas nên cảm thấy quen thuộc. Lần trước Việt chở chúng

               tôi đi lúc chiều tối nên không nhìn rõ đường, lần này tha hồ ngắm
               phong cảnh. Xe bus ghé rất nhiều trạm dọc đường để đón khách

               nên chạy mất nhiều thời gian hơn. Chúng tôi không sốt ruột vì
               chẳng có gì để vội vã. Trên xe có một thanh niên Mỹ ăn mặc, tóc tai
               rất bụi bặm, mang theo một cây đàn ghi ta. Ở mỗi trạm dừng, anh

               ta xuống xe ngồi bên lề đường lấy đàn ra chơi, không chú ý đến ai
               và cũng không ai chú ý đến anh. BY rất thú vị với hình ảnh này nên




                                                           141
   136   137   138   139   140   141   142   143   144   145   146