Page 140 - gap go tren dat my
P. 140

thiết chẳng cần gì phải “làm hòa” hay “ăn năn” cả. Nhưng thực tế
               chính trị Việt Nam đã làm cho những từ ngữ này thay đổi khái niệm,

               tác động đến tình cảm, suy nghĩ, trở thành vấn nạn và gây tranh
               cãi. Ai cũng muốn trở về với quê hương sau những tháng ngày lưu
               lạc, ai cũng muốn hiến mình cho tổ quốc khi tổ quốc lâm nguy.
               Nhưng về với quê hương nhiều người không còn cảm nhận được sự

               êm đềm, ấm áp, thay vào đó là nỗi buồn phiền, tủi hổ, đôi khi lại là
               sách nhiễu, đe dọa. Tổ quốc không còn thiêng liêng khi thế lực cầm

               quyền nhân danh tổ quốc lại đày đọa con dân của mình. Vậy phải
               làm thế nào? Chẳng lẽ cứ mãi phân ly với quê hương và thù hận tổ
               quốc, mãi tiến hành một cuộc đấu tranh với quê hương và tổ quốc?

               Bằng cách nào đó phải trở về và “làm hòa với quê hương”.

               Việt có nói thêm nếu về Việt Nam, làm bất cứ việc gì anh cũng sẽ

               làm theo đúng lương tâm và pháp luật, không chấp nhận bất cứ
               hình thức hối lộ, tham nhũng nào. Nếu làm như thế không được, coi
               như anh thất bại và chính là cả đất nước cũng thất bại. Đó cũng

               chính là số phận của dân tộc. Không biết tôi có hiểu đúng ý Việt
               không, nhưng vào thời điểm này, tôi e rằng Việt sẽ cầm chắc thất

               bại vì chỉ một việc đơn giản là mở quán rượu tại nhà tôi, chắc cũng
               sẽ gian nan khó thành, nói chi đến việc mở một trường đại học. Tuy
               nhiên liệu chúng ta có thể hi vọng đến một lúc nào đó những thiện ý

               này sẽ được thực hiện mà không cần một cuộc cách mạng đổ máu
               nào. Điều này còn tùy thuộc vào nhiều yếu tố, trong đó quan trọng
               nhất là sự chuyển đổi của chính quyền. Dù sao, những mong mỏi và

               thiện ý, hành động như của Việt thật đáng trân trọng và suy nghĩ.

               Ngoài những vấn đề chính trị, Việt và tôi còn trò chuyện tâm tình. Có

               lẽ vì đọc cuốn sách “Mảnh trời xanh…” của tôi, trong đó có nhiều bộc
               bạch tâm sự và cũng cảm thấy khá thân thiết nên Việt đã chia sẻ

               một số điều riêng tư, điều người ta ít làm khi sống theo lối Mỹ. Cuộc
               tình của vợ chồng Việt – Thủy là một chuyện tình cảm động, gian
               nan và có yếu tố tâm linh. Chính vì thế mà Việt – một con người rất

               duy lý - đã trở thành tín đồ Thiên Chúa giáo. Hai người quen nhau
               trên đảo khi đi tị nạn rồi thất lạc nhau lúc đến đất Mỹ. Nhờ một tổ
               chức Công giáo làm việc thiện nguyện, hai người lại gặp nhau. Cuộc




                                                           140
   135   136   137   138   139   140   141   142   143   144   145