Page 179 - gap go tren dat my
P. 179
có gì đáng để xem. Đặc biệt ở Đà Lạt, cư dân thành phố và khách du
lịch đến nay vẫn còn cay đắng và bất bình, thậm chí phẫn nộ khi
chính quyền cho một công ty nước ngoài thuê đồi Cù để làm sân
golf trong 50 năm với giá rẻ mạt. Đồi Cù trước đây là ba ngọn đồi
thông với thảm cỏ mênh mông, nằm cạnh hồ Xuân Hương, nơi mọi
người ra vào tự do, một nơi dạo chơi tuyệt vời ngay trong trung tâm
của thành phố du lịch. Bây giờ sân golf được rào kín bưng, chỉ dành
cho những kẻ lắm tiền nhiều của làm “thiên đường riêng” của họ,
không ai khác được vào. Sân golf còn gây ô nhiễm ghê gớm vì các
loại phân, thuốc hóa học duy trì sân cỏ. Trước đây, một chuyên gia
nước ngoài đã đề nghị biến đồi Cù thành một vườn thực vật làm nơi
vui chơi giải trí, thư giãn và học tập cho mọi người. Một đề nghị rất
hợp lý, nâng cao sức hấp dẫn của Đà Lạt, phục vụ thiết thực cho
công chúng nhưng chính quyền vì đã “ăn xôi chùa ngọng miệng”, “sự
đã rồi” nên chẳng ai nghe. Và có lẽ cũng chẳng có ai “đủ tâm, đủ
tầm” để nhìn thấy một vấn đề như thế.
Vườn sa mạc trong The Huntington.
Ngoài các buổi đi chơi, chúng tôi còn dự mấy buổi gặp mặt bạn bè ở
nhà Hòa. Các bạn của Hòa, T. Sơn đều còn trẻ (so với chúng tôi), có
thể coi là thế hệ 1.5 như người ta vẫn gọi, của cộng đồng người Việt
định cư trên đất Mỹ. Những người này cũng nói chuyện chính trị
nhưng quan điểm của họ không bị ràng buộc nhiều bởi quá khứ
chiến tranh, tuy nhiên họ nhận thức rất rõ về tác hại và nguy cơ của
độc tài cộng sản. Họ có cái nhìn thiết thực về phương thức đấu tranh
góp phần dân chủ hóa đất nước và ưu tư về sự chia rẽ của cộng
đồng người Việt hải ngoại. Có người đã đưa ý tưởng về việc “xóa bài
làm lại” đối với các tổ chức của cộng đồng. Họ thấy rằng quá nhiều
tổ chức, không đoàn kết, hoạt động sẽ chẳng mang lại hiệu quả bao
nhiêu. Tốt hơn là giải tán tất cả các tổ chức đã có để hình thành một
179

