Page 40 - gap go tren dat my
P. 40
dưới chế độ độc tài?...
Khi ra về, nhìn các sinh viên Mỹ vô tư lự trong sân trường tôi có một
chút thoáng buồn. Thời sinh viên của tôi không được như thế. Thời
sinh viên của các con tôi không được như thế. Và thời sinh viên Việt
Nam hiện nay cũng không được như thế khi tuổi trẻ bị tác động,
quăng quật, gò ép bởi chiến tranh, hận thù, nhồi sọ chủ nghĩa và nỗi
lo cơm áo.
Mấy ngày sau tôi lại có dịp gặp sinh viên một trường đại học khác,
đại học UC Berkeleynổi tiếng mà tôi đã nghe tên khá lâu về những
hoạt động phản chiến từ thập niên 60 và đầu 70 của thế kỷ trước.
Thái Anh, Nguyễn Ngọc Oánh đều là cựu sinh viên của trường. Cuối
năm học Hội Sinh Viên Việt Nam (VSA) của trường tổ chức biểu diễn
văn nghệ kỷ niệm 30 năm thành lập Hội. Oánh lái xe đến đón chúng
tôi đi. Buổi trình diễn tổ chức trong nhà hát lớn của trường với chủ
đề “Monsoon” (Gió mùa) kéo dài trong 3 giờ, chỉ nghỉ giải lao có một
lần. Hàng trăm diễn viên lên sân khấu qua nhiều màn hoạt cảnh, vũ
đạo, đồng ca công phu, sôi động và khá chuyên nghiệp.
Lời giới thiệu nội dung vở kịch chứng tỏ những người tổ chức có
tham vọng lớn, óc sáng tạo và chiều sâu suy tư: “Tuy không phỏng
theo bất cứ câu chuyện cổ tích và dân gian nào, vở kịch Gió Mùa
vẫn chú trọng vào ý niệm tồn tại vững bền của truyền thống và giá
trị đạo đức qua những câu chuyện được trình bày. Các nhân vật
luôn luôn được trích từ chuyện thần thoại như những linh hồn,
Phượng Hoàng, Kim Quy, và nhiều đấng anh hùng khác nhằm soi
đường dẫn lối cho con người.” Câu chuyện còn được kể xuyên qua
thời gian chiến tranh Việt Nam, hậu chiến tranh cho đến lúc hòa
nhập và vươn lên trong môi trường mới trên đất Mỹ.
Nghe nói những năm trước sinh viên trình diễn còn nói bằng tiếng
Việt nhưng sau này họ chỉ nói tiếng Anh, thỉnh thoảng mới chêm vào
vài câu ngắn bằng tiếng Việt với giọng rõ ràng là của người ngoại
quốc. Đây đã là thế hệ người Việt thứ hai trên đất Mỹ, những người
Mỹ gốc Việt. Họ nghĩ gì và sẽ làm gì cho Việt Nam, cho một quê
40

