Page 112 - hanh-trinh-cuoi-dong
P. 112
Vừa yên vị xong, Hữu Loan tấn công luôn Phùng Quán cũng là để
xác định lại câu chuyện anh đã kể cho chúng tôi nghe trên đường
đi:
- Quán này! Tôi phải cám ơn cậu đấy vì cậu đã tố cáo tôi trong
vụ kiểm điểm"Nhân văn" nên mấy bài thơ của tôi mới được biết
đến. Chắc cậu còn nhớ "Chiếc áo vải bạt" của tôi chứ?
Tôi hân hoan như một chiếc mui xe
Đang thẳng tiến tới chân trời cộng sản
Hữu Loan giải thích thêm với mọi người: Lúc đó tôi nghèo quá,
không có áo, đi dự Đại hội nhà văn phải lấy vải bạt may thành áo
mặc, đến nơi muốn giấu đi mà chúng nó cứ lôi ra trầm trồ khen
áo đẹp nên tôi phải làm bài thơ cho đỡ ngượng. Thế mà sau này
nó đem ra tố cáo. Có phải không Quán? Nhưng mà tôi phải cám
ơn cậu đấy.
Phúng Quán cười hiền lành:
- Bây giờ em xin lỗi anh. Lúc đó em thành khẩn quá.

