Page 115 - hanh-trinh-cuoi-dong
P. 115

làm đơn rồi và Ban thư ký nhiều lần mời gọi, xin lỗi và nói chúng


                   tôi đừng gây khó khăn thêm cho hội.




                   Như  thể  rất  ray  rứt  về  vấn  đề  này,  Phúng  Quán  bảo  Mùi  Tịnh



                   Tâm vào trong lều lấy giúp cái túi và lục lọi lôi ra cho mọi người


                   xem  mấy  cái  thư  mời  và  quyết  định  khôi  phục  hội  tịch.  Phùng


                   Quán kể rất nhiều chuyện, qua đó chúng tôi thấy anh bị sức ép



                   ghê gớm mà có thể là người ngoài cuộc, chúng tôi chưa hiểu và


                   quá nghiêm khắc đối với các anh. Anh bảo có lần phải lên gặp



                   công an để khai báo lý lịch cho con đi học, trước khi đi anh phải


                   uống  một  xị  rượu  để  lấy  can  đảm.  Chúng  ta  có  quyền  đòi  hỏi


                   nhiều nhất ở mỗi con người nhưng chúng ta cũng phải thông cảm



                   nhiều nhất ở mỗi con người. Ba mươi năm của "Nhân văn" phải


                   chăng đối với mỗi người trong cuộc là nỗi kinh hoàng thế kỷ. Ý


                   chí con người dù sao cũng có giới hạn thôi. Sau này đọc mấy câu



                   trong bài thơ "Thơ đề trên nỏ" của Phùng Quán chúng tôi thấm


                   thía hơn nỗi bất lực và tuyệt vọng này:




                   Mười tám tuổi



                   Tôi phá thập tự làm nỏ
   110   111   112   113   114   115   116   117   118   119   120