Page 113 - hanh-trinh-cuoi-dong
P. 113
Chúng tôi ngạc nhiên trước cách xưng hô của Phùng Quán với
Hữu Loan. Cả hai đã là hai ông già râu dài. Phùng Quán to cao,
phương phi, quắc thước dù đang mặc bộ đồ bà ba màu nâu
sồng. Hữu Loan gầy nhưng gân guốc, đôi mắt nhỏ sáng ngời lấp
lánh (sau này Hữu Loan giải thích là Phùng Quán nhỏ tuổi hơn
nhiều và từ xưa vẫn coi Hữu Loan như anh). Câu chuyện văn
chương nổ ra ròn rã và có lúc cũng hết sức gay cấn vì ý kiến mọi
người đều thẳng băng như những mũi tên lao.
Hữu Loan: Bây giờ nhà văn chỉ cần làm thư ký của thời đại là đã
lớn lắm rồi. Hiện thực, nỗi đau của nhân dân rất vĩ đại. Vấn đề
không phải có lớn không mà là có dám lớn không.
Bùi Minh Quốc: Tôi phản đối anh Hữu Loan trong ý kiến cho rằng
nhà văn là thư ký của thời đại. Trước đây Tố Hữu cũng đã có ý
kiến như thế. Dĩ nhiên Tố Hữu muốn nói đến ca tụng còn Hữu
Loan nói đến nỗi đau. Đó là hai cực trái ngược nhưng người nghệ
sĩ còn phải sáng tạo chứ không phải chỉ sao chép.

