Page 7 - hanh-trinh-cuoi-dong
P. 7
Mẹ chẳng phải đảng viên
Nhưng mẹ có tấm-thẻ-đỏ-trái-tim ròng ròng máu ứa
Chính mẹ chứ không ai – mẹ phải nắm quyền
Hỏi tội những thằng thẻ đỏ tim đen.
(Những ngày thường đã cháy lên. 1988)
Tuy nhiên, sự cách biệt giữa nghị quyết và thực tế, giữa nói và
làm, cách xử lý đối với những hành động của chúng tôi đã đẩy
chúng tôi xa đảng, dần dần đi vào thế đối lập với đảng. Một cách
nhìn nhận khác là chúng tôi thấy đảng cộng sản này không còn
là “đảng của mình” nữa khi nó đi ngược lại những lý tưởng mình
đã chọn khi vào đảng. Trước đây đảng hay dùng cách nói “đảng
ta”, làm cho nó phổ biến trong toàn xã hội, để khắc sâu thành ý
thức rằng đảng này chính là đảng của toàn dân tộc. Dù không
phải là đảng viên, hầu như mọi người đều nói “đảng ta” khi nhắc
đến đảng. (Đây là nói về tình hình miền bắc trước đây. Tương tự
như cách nói “Nhờ ơn đảng, ơn chính phủ”, “Nhờ ơn Bác và
đảng”). Sự nhồi sọ tinh vi này đến bây giờ không còn hiệu lực
nữa. Đã đến lúc người ta nhận ra rằng quyền lực không nên
thuộc về đảng nữa mà quyền lực phải thuộc về nhân dân vì trong
đảng có quá nhiều kẻ xấu xa đang chà đạp lên nhân dân. Bùi
Minh Quốc nói “Mẹ phải nắm quyền”, chính là đòi hỏi nhân dân
phải giành lấy quyền làm chủ để “hỏi tội những thằng thẻ đỏ tim
đen”. Sự đòi hỏi này hoàn toàn chính đáng.
Công bằng mà nói, trong thời gian có “động dao chủ nghĩa xã
hội” này, đảng đã đối xử với chúng tôi không tệ lắm so với sau
này. Cuộc đấu tranh trong nội bộ đảng với Tỉnh Ủy Lâm Đồng
kéo dài nửa năm, hết sức gay gắt dù đây là một cuộc đấu hoàn
toàn không cân sức. Trong những cuộc thảo luận hay kiểm điểm
ở Hội Văn Nghệ, ở Ban Kiểm Tra đảng hay với Thường Trực Tỉnh
Ủy, chúng tôi tranh luận không khoan nhượng. Trong một cuộc
họp ở Hội, khi Phó Bí Thư Tỉnh Ủy đến phát biểu chỉ đạo xong rồi
ra về, không ở lại nghe anh em nói, một hội viên đã đứng lên
chặn ngang đường không cho ông ta về và ông đành phải ngồi
lại.

