Page 139 - hanh-trinh-cuoi-dong
P. 139

mình như một con trăn khổng lồ trên cao, phía dưới là vực sâu
                   hay bãi cát lặng lờ, ngoài xa biển khơi ngăn ngắt.

                   Ðêm thứ hai trên tàu, để đỡ chán và có chút không khí lãng mạn,

                   tôi rủ BY đến toa ăn dành riêng để uống cà phê. Ðáng lẽ điều
                   này sẽ rất thú vị khi cùng ngồi chuyện trò bên cửa sổ của con tàu
                   đang lướt nhanh trong màn đêm nhưng không khí ở toa này đã
                   làm chúng tôi mất hứng. Toa tàu hẹp, người đông, chúng tôi phải
                   ngồi chung bàn với người khác. Phần lớn khách đến đây đều
                   nhậu. Mùi thức ăn, mùi bia, khói thuốc lá nồng nặc và bia vào lời

                   ra rôm rả. Nhiều người đã ngà ngà say, mặt đỏ gay hay tái nhợt,
                   nói chuyện bằng cách gào lên thi đua với tiếng tàu xình xịch làm
                   chúng tôi đinh tai, nhức óc. Hai người khách đối diện lại cứ nhìn
                   chằm chằm vào chúng tôi. Ðành chịu thôi và chúng tôi phải kết
                   thúc sớm buổi cà phê đêm lãng mạn bị thất bại.


                   Dù sao tàu chạy cũng khá đúng giờ. Suốt hành trình chỉ dừng đỗ
                   khoảng sáu ga lớn, nơi lâu nhất nửa giờ và nơi nhanh nhất chỉ
                   một phút. Giờ dừng đỗ ở các ga dọc đường có xê dịch đôi chút so
                   với lịch thông báo nhưng đến Sài Gòn, ga cuối cùng lại rất đúng
                   giờ- 5giờ sáng.


                   Thế là chúng tôi kết thúc chuyến đi gần một tháng. Tại ga Sài
                   Gòn, chúng tôi lại gặp một chút bực mình. Vì không muốn chen
                   lấn, chúng tôi hầu như rời tàu sau cùng nhưng ở bậc lên xuống
                   vẫn bị xô đẩy thô bạo. Những hành khách mang nhiều hành lý,

                   xuống rồi lại lên lấy tiếp, cứ tông thẳng vào chúng tôi để giành lối
                   đi, không hề có một chút tối thiểu lịch sự. Xuống sân, các taxi đợi
                   sẵn đã đi hết, các taxi mới vào bị khách giành giật. Chúng tôi
                   không muốn đi xe ôm vì nhiều đồ và đi giờ này sợ không an toàn
                   nhưng những người chạy xe ôm cứ bám riết, làm như chúng tôi
                   nợ họ không bằng. Dĩ nhiên là họ kiếm sống lương thiện, nhưng

                   cũng như những người bán vé số hay bán hàng lưu niệm, cách
                   làm việc của họ quá gây phiền nhiễu cho người khác, điều chỉ có
                   thể thấy ở những nước nghèo đói và thiếu văn minh như Việt
                   Nam hôm nay. Chúng tôi phải xách đồ đi một khoảng khá xa ra
   134   135   136   137   138   139   140   141   142   143   144