Page 139 - gap go tren dat my
P. 139

nhà. Chỉ có một thùng thôi và rượu chiết ra uống khá ngon và nặng,
               còn nặng hơn và ngon không kém so với các loại rượu bán trên thị

               trường Mỹ. Có hôm Việt và tôi uống hết hai chai và tôi sật sừ không
               thể ngồi nổi. Việt giải thích cách làm rượu khá cặn kẽ, có vẻ rất
               chuyên nghiệp và đã thực hiện thành công chứ không phải chỉ “nói
               dóc”. Việt tưởng tượng ra rất cụ thể cảnh mua nho giống Cali,

               chuyển về Việt Nam bằng container qua đường thủy, cập bến Sài
               Gòn, qua hải quan như thế nào. Sau đó đưa lên Đà Lạt và ủ rượu tại

               nhà tôi ra sao sau khi hỏi kỹ về điều kiện nhà cửa của chúng tôi. Có
               thể chúng tôi sẽ mở quán lấy tên Phong và bán rượu vang Tiêu Dao
               tự sản xuất. Thật là một sự mơ mộng dễ thương và tôi cũng đồng

               tình vẽ vời thêm cảnh trong mộng. Nếu không còn biết mơ mộng,
               con người sẽ chẳng mấy chốc trở thành gỗ đá.































               Nằm võng với Trần Trung Việt bàn chuyện lập quán Phong bán

               rượu Tiêu Dao.


               Việt đúc kết một câu làm tôi suy nghĩ nhiều: “Phải làm hòa với quê
               hương”. Tại sao lại phải “làm hòa” với quê hương, có lẽ đây cũng sẽ

               là một câu gây tranh cãi như câu “tổ quốc phải ăn năn” của Nguyễn
               Gia Kiểng. Thông thường, quê hương, tổ quốc vừa như một thực thể,

               vừa như một ý niệm trừu tượng, đối với mọi người luôn đẹp đẽ, thân





                                                           139
   134   135   136   137   138   139   140   141   142   143   144