Page 112 - hanh-trinh-cuoi-dong
P. 112
vào viếng động Thiên Cung. Muốn vào động phải leo khoảng
trăm bậc cấp lên lưng chừng núi mới đến cửa động. Đã đi Phong
Nha nên chúng tôi không thấy ngạc nhiên với động Thiên Cung
dù ở đây cũng rộng, nhiều hình thù kỳ dị không kém. Sự khác biệt
và cũng kém hấp dẫn ở đây là đèn néon quá sáng và dấu vết
nhân tạo nhiều quá, người ta làm nhiều bậc cấp, cả những chiếc
cầu gỗ có tay vịn để khách dễ đi lại nhưng chính vì thế mất đi vẻ
mê cung huyền ảo.
Sau khi xem động Thiên Cung, khách được hướng dẫn đi men
sườn núi sang xem hang Đầu Gỗ cách đó khá xa. Con đường này
được sửa sang khá rộng và đi lại an toàn. Hang Đầu Gỗ cũng có
dạng tương tự như động Thiên Cung nhưng nhỏ hơn đôi chút.
Máy ảnh của tôi sắp hết phim, tôi đã mua một cuộn phim dự trữ
nhưng lại để quên trong xắc bỏ dưới thuyền. Cô gái Sài Gòn rất
cởi mở và vui vẻ sẵn sàng chụp cho chúng tôi một số kiểu và hứa
về Sài Gòn sẽ gởi ảnh cho chúng tôi. BY tuy đau chân nhưng vẫn
cố khập khiễng đi theo mọi người vì không lẽ ra tận đây mà ngồi
một chỗ.
Xem xong, khách xuống thuyền đã đến đậu sẵn dưới hang Đầu
Gỗ để trở về. Sau khi leo trèo mỏi mệt, ngồi trên mái thuyền, tận
hưởng làn gió mát trong biển trời về chiều, ai cũng lim dim ngây
ngất.
Trên đường về, xe chúng tôi phải chở thêm mấy người khách tây
của một đoàn khác gởi đi nhờ một chặng đường để sang xe khác
đi Hải Phòng. Họ phải ngồi ghế “xúp” ở giữa. Đây chắc là chuyện
lạ ở Việt Nam đối với họ. Hai hướng dẫn viên nói tiếng Anh khá
trôi chảy tuy một trong hai người phát âm quá tệ. Họ nói với
khách rất lịch sự, luôn mồm “I’m sorry”, “Thank you very much”,
“Thanks for your help”. Nhưng khi nói với nhau bằng tiếng Việt lại
chửi thề và văng tục lia lịa làm chúng tôi và cô gái Sài Gòn phải
lắc đầu. Hai xe cũng ngừng giải lao ở một cửa hàng bán đồ lưu
niệm tương tự cửa hàng lúc đi. Đây là sự kết hợp thuận tiện rất
đáng hoan nghênh.

