Page 108 - hanh-trinh-cuoi-dong
P. 108

Bún chả chúng tôi chẳng lạ gì vì ở Sài Gòn thỉnh thoảng vẫn ăn
                   nhưng ở đây cách ăn có hơi khác. Thay vì nước mắm để riêng, ăn
                   đến đâu cho thêm nước mắm đến đó, người ta làm một tô nước
                   mắm nhạt thật to rồi cứ thế cho bún, chả vào, vừa ăn vừa húp.

                   Chúng tôi ăn mãi không hết “suất” của mình (gọi là “suất” thay vì
                   “tô” như trong nam). Kiểu ăn này không quen rất khó ăn. Dĩ
                   nhiên đó là đối với chúng tôi. Còn những khách khác là người Hà
                   Nội, trong đó có mấy cô ăn diện rất mốt, mắt xanh mỏ đỏ, cứ
                   ngồi húp soàn soạt. Chúng tôi tiếc là đã ăn đúng kiểu, ngay tại
                   Hà Nội 36 phố phường mà vẫn không thấy ngon bằng ở Sài Gòn.


                   Buổi chiều chúng tôi đi thăm cầu Chương Dương và hồ Tây. Từ
                   khu phố cổ đi ra phía sau không xa, chạy vòng lên đê là đến cầu
                   Chương Dương, chiếc cầu cũ bắc qua sông Hồng. Cầu cao và
                   không rộng lắm, xe ô-tô chạy làn giữa, dưới vài cầu bằng sắt

                   xám, hai làn bên lộ thiên cũng rộng gần bằng làn giữa dành cho
                   xe gắn máy, chỉ có lan can thưa che chắn. Chạy trên cầu này mới
                   thấy sông Hồng dữ dội. Sông rộng, nhiều bãi cát, phía hạ lưu khói
                   sóng cuộn lên mờ mịt. Gió thổi bạo liệt. Chạy xe gắn máy không
                   vững tay lái có thể bị quăng quật vào lan can như chơi. Dân Hà
                   Nội đã quen nên họ vẫn phóng xe như bay. Tay tôi đau nên phải

                   cố sức giữ ghì tay lái. Bây giờ là mùa xuân, không rõ đến mùa
                   mưa bão người ta sẽ đi như thế nào trên chiếc cầu này. Tôi qua
                   cầu, chạy thêm một khoảng xem phố xá ở Gia Lâm không thấy gì
                   lạ nên quay lại, chạy dọc theo đê Yên Phụ tìm đường đến hồ Tây.


                   Hồ Tây quả là rộng mênh mông. Tôi đọc báo chí thấy nói về các
                   làng hoa, vườn đào đã bị huỷ hoại nhiều do người ta bán đất xây
                   dựng các khách sạn và khu nhà biệt thự ven hồ nhưng không có
                   thời giờ đi xem, chỉ đứng trên đường Thanh Niên giữa hồ Tây và
                   hồ Trúc Bạch để ngắm cảnh. Hồ Tây có nhiều nhà hàng du
                   thuyền và các trò chơi dưới nước như chèo pédalo, đạp vịt… Trời

                   chiều gió lạnh nhưng vẫn có người chơi. Dọc đường ven hồ, nhiều
                   cặp thanh niên nam nữ dựng xe ngồi tâm tình nhưng hình như ít
                   cảnh âu yếm trắng trợn như ở các công viên Sài Gòn, tuy cũng có
                   cặp hôn nhau. Bây giờ đối với một số thanh niên, nơi tình tự an

                   toàn và thơ mộng (?!) lại là chỗ công cộng giữa ban ngày hay
   103   104   105   106   107   108   109   110   111   112   113