Page 115 - hanh-trinh-cuoi-dong
P. 115
Chúng tôi chạy xe qua hầu hết các đường phố chính. Vài đường
lớn xe cộ đông đúc như ở Sài Gòn nhưng những đường khác vắng
hơn nhiều. Một số đường ở quận Hoàn Kiếm và Hai Bà Trưng
nhiều bóng cây xanh mát nhưng ở các quận khác, những đường
lớn mới mở nắng nóng không thua gì Sài Gòn.
Chúng tôi cũng đi thăm Văn Miếu và Chùa Một Cột. Chùa Một Cột
nằm lọt trong khu vực lăng Hồ Chí Minh và các cơ quan bảo vệ,
muốn vào phải qua cổng một cơ quan và đi ngõ sau vào chùa.
Chùa này rất nổi tiếng, có giá trị lịch sử và kiến trúc, xây dựng từ
đời Lý, đầu thế kỷ 15, nhưng chỉ là một chùa nhỏ xíu dáng đài hoa
sen đứng trong một cái hồ nước vuông xây bằng xi măng có thả
sen cũng rất nhỏ, mỗi cạnh chưa tới mười mét. Chùa một cột lừng
danh trong lịch sử bây giờ chỉ là một chấm mờ nhạt khuất sau
các công trình đồ sộ để tôn vinh chủ tịch HCM của thời đại mới.
Chúng tôi chạy ngang qua quảng trường Ba Đình và lăng Hồ Chí
Minh nhưng không vào. Quảng trường rộng, nhiều bãi cỏ được
cắt xén chăm sóc kỹ, cách khoảng có lính đứng gác. Một rặng tre
lớn phía trước bên trái đang được tưới bằng vòi nước phun. Đây
là rặng tre duy nhất từ xưa đến nay tôi được thấy chăm sóc kiểu
này. Lăng xây bằng đá đỏ, buổi chiều tắt nắng thẫm lại trông âm
u, phía trước có dựng mấy vòng hoa đã hơi héo.
Tôi không thích thần thánh hóa lãnh tụ, không thích nhìn xác
ướp, dù là xác ướp của bất cứ ai. Tôi cũng không tán thành việc
xây lăng ngay giữa trung tâm thủ đô.
Việc xây lăng là truyền thống cũ của các vua chúa thời phong
kiến và truyền thống mới của các lãnh tụ cộng sản. Các vua chúa
phong kiến phương đông thường xây lăng cho mình ngay khi còn
sống, chọn những nơi u tịch và phong cách kiến trúc phù hợp với
sở thích, ước vọng của mình. Sau khi mất thi hài thường được
chôn ở một mộ bí mật trong lăng mà người đời sau rất khó tìm
kiếm. Việc xây lăng thường làm đổ bao nhiêu mồ hôi, nước mắt
và máu của nhân dân trong nhiều năm liền, đôi khi công nhân

