Page 114 - hanh-trinh-cuoi-dong
P. 114
Các quán trà lề đường là một đặc trưng truyền thống. Chỉ cần
một ấm tích, vài chiếc cốc, một giỏ đựng kẹo, thuốc lá và một
ống thuốc lào, một chiếc bàn thấp, vài chiếc ghế đẩu đặt bên lề
đường, các bà hàng đã có thể hành nghề quanh năm. Thậm chí ở
trước chợ Đồng Xuân, tôi thấy tất cả đồ lề của bà hàng chỉ đặt
gọn trong một chiếc giỏ xách. Không cần bàn ghế mà chỉ có mấy
chiếc đòn nhựa, khi có khách bỏ mấy chiếc đòn ra, cái làm ghế,
cái làm bàn. Phải thừa nhận uống trà ở những quán này rất
tuyệt, nhất là về đêm. Trời lạnh, uống một cốc trà nóng bỏng
miệng thấy ấm cả người, giá lại đặc biệt rẻ, chỉ có 500đ một cốc,
có nơi 200đ, một giá không đâu có.
Buổi sáng chúng tôi đi mua bánh mì nhưng tìm mãi không thấy.
Hỏi và được chỉ ngay trước mắt. Hoá ra mấy bà mấy cô đi bán
rong đội một cái rổ lớn trên đầu trong đựng bánh mì được phủ
kín bằng một cái bao tải cũ kỹ. Một số khách tây rành hơn chúng
tôi ra hiệu gọi đến mua nhưng một số khác có vẻ ngạc nhiên và
xin phép chụp hình.
Cảnh BY không thích nhất là các cô đi xe đạp chở hoa bán dạo.
Phía sau xe người ta buộc một cái mẹt khá lớn và hoa được đặt
trên đó, xếp như rau, nhiều cành héo úa trông rất thảm thương.
Đã quen với các hàng hoa ở chợ Đà Lạt hay các chợ, các tiệm
hoa ở Sài Gòn nên nảy sinh ra sự so sánh không vui. Ở những nơi
này hoa được bỏ trong chậu tưới nước thường xuyên và xếp
trông rất mỹ thuật, chưa kể có loại đã được bọc giấy kiếng sẵn,
làm thành lẵng hoa hay đặt lên những giá nhiều kiểu dáng. Cách
bán hoa trên mẹt này giống với cách bán rau cải rong của một
số dân mới nhập cư vào Sài Gòn.
Nhiều người lái xe ôm mặc đồ bộ đội, đội nón cối, một số khác ăn
mặc nghiêm chỉnh, mang giày. Những người đạp xích lô ăn mặc
cũng đàng hoàng nhưng nhiều người lại mặc veston, trông không
hợp tí nào với công việc đang làm và chắc cũng sẽ rất vướng víu
nóng nực. Dù là xích lô chuyên dùng để chở khách nước ngoài đi
dạo phố, có lẽ cũng không cần quá trịnh trọng như thế.

