Page 117 - hanh-trinh-cuoi-dong
P. 117
một phòng của một ngôi nhà ba tầng trên con đường gần hồ.
Chúng tôi chạy chầm chậm quanh hồ, thấy có vài căn nhà ba
tầng có vẻ cổ, hiện đang là trụ sở của các cơ quan nhà nước,
chẳng biết cái nào là nhà xưa còn sót lại khi nửa thế kỷ đã trôi
qua.
Chúng tôi chỉ còn biết chụp mấy tấm hình ở bờ hồ làm kỷ niệm.
Chúng tôi cũng trở lại hồ Gươm, gởi xe đi bộ để cảm nhận hết vẻ
đẹp của hồ. Công viên ven hồ có ưu điểm là rộng thoáng, nhiều
cây, sạch sẽ làm mặt nước trở nên dịu dàng và trữ tình. Thỉnh
thoảng gặp một đôi trai gái đang ngồi trò chuyện hay một người
lớn tuổi im lặng ngồi hút thuốc trầm tư một mình. Giữa cuộc sống
xô bồ căng thẳng náo nhiệt hiện nay, bờ hồ có thể trở thành nơi
tĩnh tâm cho một số người muốn lắng lòng trở lại với chính mình.
BY gợi chuyện một bà lớn tuổi cũng đang ngồi một mình. Bà nói
Hà Nội có nhiều hồ và dân nghèo Hà Nội sống được nhờ hồ. Họ
ra hồ để thở khi ở trong nhà không còn thở nổi.
Chúng tôi chụp hình bên tháp Bút, đền Ngọc Sơn, cầu Thê Húc.
Trong đền chúng tôi chỉ đi lướt qua vì không thích các mái quá
thấp làm những gian thờ trở nên âm u và lại nồng nặc mùi khói
nhang trong khi một nhóm du khách đang kiên nhẫn đứng lắng
nghe thuyết minh. Từ đền Ngọc Sơn có thể chụp một bức hình
gần toàn cảnh hồ Gươm theo hướng bắc – nam với một cái tháp
cũ kỹ đứng xa xa giữa hồ.
Trước đền Ngọc Sơn và ở nhiều thắng cảnh khác của Hà Nội, có
nhiều người chụp ảnh dạo, đặc biệt rất nhiều phụ nữ làm nghề
này. Hình như đây cũng là một nét đặc trưng của Hà Nội.
Buổi tối chúng tôi chạy vòng vòng khu phố cổ tìm tiệm ăn, tình
cờ chạy ngang hiệu Chả Cá Lã Vọng ở số 14 phố Chả Cá. Tôi đã
biết về sự nổi tiếng của hiệu ăn và gần đây có đọc mấy bài báo
về hiệu ăn này, nơi đã được thành lập từ 100 năm trước qua năm
đời cha truyền con nối và chỉ có một cửa hiệu duy nhất ở Hà Nội.
Chúng tôi đoán giá cả sẽ rất đắt nhưng quyết định xài sang một
bữa.

