Page 38 - hanh-trinh-cuoi-dong
P. 38
Chúng tôi chọn chỗ ngồi sát bờ biển nhất, ngay bên ngoài là bãi
cát. Bên cạnh chúng tôi có hai người đàn ông nước ngoài ngồi
uống bia với nhau. Lát sau một đám thanh thiếu niên Việt Nam
ùa đến ngồi bên cạnh đùa dỡn, gạ bán mấy thứ gì đó. Một trong
hai người nước ngoài đứng dậy bỏ đi ra ngoài bãi cát, người kia
ngồi tại chỗ lấy chiếc radio nhỏ mang theo ra nghe nhưng vẫn bị
mấy cậu thanh niên chọc phá, chèo kéo. Chúng tôi đoán hai
người đó là một cặp đồng tính luyến ái. Anh chàng kia tỏ ra ghen
vì thấy các thanh niên Việt Nam thân mật với bạn mình.
BY hỏi một cậu thanh niên ngồi cạnh cậu ta bán gì. Cậu ta quay
qua nói chuyện với chúng tôi và tự nhiên kể hết chuyện này đến
chuyện kia rất cởi mở.
Cậu và bọn bạn sống bám vào bãi biển này mười mấy năm rồi.
Họ bán các tranh chép, tranh thêu lụa hay các đồ thủ công mỹ
nghệ. Thời hoàng kim nhất mỗi ngày họ kiếm được hàng triệu
đồng. Kiếm được bao nhiêu họ nướng vào sòng bạc hay vũ
trường, không cần biết đến ngày mai. Một dạo công an tảo
thanh, bắt nhốt vài ngày rồi phải thả vì không thể nhốt mãi được.
Họ cứ bám các quán này và nói nếu công an không cho thì nuôi
họ đi. Công an cũng phải chào thua.
Có bạn của cậu được một bà Việt kiều lớn tuổi để mắt đến, kết
hôn và bảo lãnh đi nước ngoài nhưng mỗi lần cậu đó về thăm chỉ
đi một mình chứ không dám đi với bà kia vì sợ xấu hổ. Hình như
trong số họ có những người làm nghề bán dâm nam nhưng cậu
ta né tránh vấn đề đó khi bị gạn hỏi.
Chúng tôi hỏi cậu nghĩ gì về tương lai, cậu nói mình không cần
biết, sướng ngày nào hay ngày ấy, các bạn cậu cũng vậy. Nghe
nói sắp tới nhà nước sẽ lấy lại mấy quán cho tư nhân thuê và tổ
chức lại việc mua bán ở đây do nhà nước quản lý, nhưng dù ai
quản lý bọn cậu vẫn hành nghề ở đây kiếm sống. “Còn bãi biển
này là còn sống được.” Cậu ta nói một câu chắc nịch khi chào từ
giã chúng tôi để cùng các bạn kéo nhau đi chỗ khác.

