Page 42 - hanh-trinh-cuoi-dong
P. 42
thăm mấy người lái xe ôm đứng đó, họ bảo đây là con đường mới
mở để vào thành phố, khỏi đi qua đèo Cù Mông nguy hiểm trên
quốc lộ 1A.
Sau bao nhiêu dằn xóc, quãng đường trước mắt thật tuyệt vời.
Đường nhựa láng mới tinh thẳng tắp giữa hai bờ cát rộng, ít xe
nên có thể phóng tới 70, 80 cây số/giờ. Gần tới thành phố, đường
bắt đầu vào đèo. Đèo cao quanh co, đường rộng, ít khúc ngoặt
nguy hiểm nên vẫn có thể chạy với tốc độ cao. Chúng tôi dừng lại
một nơi giữa đèo có đề bảng “Bãi Bằng”. Một con đường dốc nhỏ
dẫn xuống một bãi biển xinh xắn rợp bóng cây với vài hàng quán
không sang trọng nhưng rộng rãi, lịch sự. Chúng tôi đứng ngắm
cảnh, nói chuyện với cô chủ quán một lúc rồi tiếp tục đi. Dọc đèo,
lại gặp một “Bãi Dâu” và một bãi gì đó nữa, là những bãi tắm đã
được đầu tư xây dựng, có lẽ cũng tương tự như “Bãi Bằng”. Sau
khi vào Quy Nhơn rồi chúng tôi mới thấy các bãi ở đây đẹp hơn
bãi biển ở thành phố nhiều và tiếc là đã không nghỉ đêm ở đây.
Cũng như ở Vũng Tàu, Phan Thiết, Nha Trang, Phú Yên, các thành
phố ở ven bờ biển, Quy Nhơn cũng có một con đường dài dọc bãi
biển, tuy không đẹp bằng. Các khách sạn dọc đường này cũng
thuộc loại đắt tiền, sang trọng và chúng tôi phải vào trong phố,
hỏi thăm tìm mãi mới có một chỗ nghỉ vừa túi tiền của mình, tuy
không ưng ý vì căn phòng hơi ẩm mốc.
Tắm rửa, nghỉ ngơi và đi ăn tối xong, chúng tôi về khách sạn gọi
điện thoại cho Lê Gành và Lê Văn Ngăn, hai người bạn cũ. Cả hai
đều là nhà thơ và là thành viên của nhóm Việt, nhóm văn nghệ
do tôi tham gia sáng lập từ năm 1965 ở Đại học Huế. Lê Gành
trước làm Trưởng Đài Phát Thanh nay nghe nói chuyển sang làm
tờ báo của tỉnh, không rõ chức vụ gì. Lê Văn Ngăn đang chuẩn bị
nghỉ hưu, trước đó là Phó chủ tịch Hội Văn nghệ Bình Định. Hai
người đều là đảng viên cộng sản và đã lâu tôi không gặp họ.
Tuy đã 9 giờ đêm, hai người rủ nhau đến gặp chúng tôi ngay. Họ
mời chúng tôi đi uống bia ở một quán gần khách sạn. Chúng tôi
hỏi thăm nhau về gia đình và tin tức các bạn bè cũ. Nhắc lại

