Page 37 - hanh-trinh-cuoi-dong
P. 37
Mặc dù trước đây chưa biết chúng tôi, thấy chúng tôi nói chuyện
với Triệu Phong có vẻ thân tình, chị bắt đầu bộc bạch tâm sự.
Câu chuyện của chị thật cảm động. Chị chỉ lo gia đình và dạy học,
ít biết về các mối quan hệ của chồng. Lúc còn hoạt động văn
nghệ, Triệu Phong đi đây đó, dự các trại sáng tác, quen biết văn
nghệ sĩ khắp nơi. Có một nhà thơ nữ ở miền Bắc yêu anh. Họ đã
gặp nhau nhiều lần và thường xuyên thư từ cho nhau. Thời gian
anh bị bệnh, không đến cơ quan được, cơ quan nhắn chị lên lấy
thư từ và các vật dụng cá nhân của anh về. Chị phát hiện các thư
từ của nhà thơ nữ kia anh cất giữ ở cơ quan, trong đó các lá thư
gần nhất trách móc anh sao không trả lời. Chị đọc xong rất buồn
nhưng khi thấy chồng đau yếu và rất bi quan, chị quyết định đem
xấp thư về cho anh đọc và khuyến khích anh trả lời, mong anh sẽ
tìm được niềm vui trong việc trao đổi thư từ này. Sau đó, có lần
nhà thơ nữ kia vào tận Nha Trang thăm anh và chị cũng tiếp đón
rất bao dung niềm nở.
Triệu Phong sống và đi lại được nhờ chị. Sau khi điều trị theo tây
y không mấy hiệu quả, ai giới thiệu thuốc đông y, thuốc nam gia
truyền gì hay bày cách xoa bóp bấm huyệt nào chị cũng thử.
Cuối cùng chị đã tìm ra cách có hiệu quả và không quản khó
nhọc tự mình điều trị cho chồng suốt cả năm trời, anh mới khá
dần và đi lại được như hiện nay.
Trong khi chị kể chuyện, Triệu Phong lắng nghe đồng tình và tỏ
vẻ biết ơn vợ. Anh nói chị là thầy thuốc anh hoàn toàn tin tưởng
tuyệt đối, chị cho gì anh cũng uống, bảo gì anh cũng làm.
Từ giã vợ chồng Triệu Phong ra ngoài, chúng tôi cảm thấy ngậm
ngùi cho đoạn kết của bạn và cho số phận con người.
Buổi tối chúng tôi đi uống cà-phê ở quán bên bờ biển. Uống cà-
phê ở những nơi như thế này thú vị hơn các quán đèn mờ ngột
ngạt và cả các quán cà-phê vườn ở Sài Gòn. Gió mát, tiếng sóng
ầm ì ngay dưới chân, biển và trời mênh mông mơ hồ phía trước.
Các quán ở đây phần lớn của các công ty nhà nước có bãi để xe
rộng, vào để tự do không cần gởi. Khách tây cũng nhiều bằng
khách ta.

