Page 40 - hanh-trinh-cuoi-dong
P. 40

chúng tôi cứ đi, các chặng sau sẽ rút ngắn dần. Tuy vậy cần xuất
                   phát sớm.

                   6 giờ sáng chúng tôi đã trả phòng. Lại chạy thêm một khoảng

                   đường bờ biển để hít thở không khí trong lành của biển lúc rạng
                   đông trước khi rẽ vào khu phố chính qua cầu xóm Bóng, theo
                   đường dẫn ra quốc lộ 1A (đường này không trở lại Ngã Ba Thành
                   trước khi vào Nha Trang từ trong Nam ra). Chúng tôi dừng lại
                   bên đường chụp hình Tháp Chàm PoNagar, tháp Chàm nổi tiếng
                   nhất của Khánh Hoà và các tỉnh miền Trung vì là tháp lớn nhất

                   và là nơi có lễ hội thờ Thiên Y Thánh Mẫu hàng năm. Nơi đây, hơn
                   30 năm trước, lúc mới về với nhau, chúng tôi đã đi chơi và chụp
                   hình.

                   Trên đường, các đèo Rù Rì, Rọ Tượng không gây ấn tượng gì đặc

                   biệt vì quá ngắn. Từ Ninh Hoà, cách Nha Trang hơn 30 cây số về
                   phía Bắc, đường bắt đầu xấu. Mặt đường ủi lên rồi để đó chưa
                   làm tiếp nên bụi mù mịt, chúng tôi phải chạy rất chậm. Chạy
                   khoảng hơn 50 cây số mới ghé một quán cà-phê bên đường
                   tương đối rộng, mát mẻ để nghỉ ngơi và ăn sáng với bánh mì
                   chúng tôi đã mua ở Nha Trang. Chạy tiếp 40 cây số nữa, chúng

                   tôi đến Đại Lãnh, một bãi biển nhỏ yên tĩnh bên đường. Đáng lý
                   nghỉ ở đây nhưng vì không muốn vào bãi biển, nơi hình thành khu
                   du lịch, phải qua một chiếc cầu nhỏ, gởi xe, mua vé phiền phức
                   nên chúng tôi chạy thẳng lên đèo Cả để chụp hình và ngắm cảnh
                   luôn.


                   Đèo Cả không dài và cao bằng đèo Ngoạn Mục nhưng rất hùng
                   vĩ, đường quanh co sát bờ biển, phía dưới là vực sâu, độ cao cách
                   mặt biển lớn và cây rừng thâm u, gây cảm giác e sợ và choáng
                   ngợp. Từng đoàn xe tải nối đuôi nhau, qua các khúc quanh gặp
                   xe ngược chiều dồn cứng, tôi phải nép sát vào lề và đứng hẳn lại.

                   “Tránh voi chẳng xấu mặt nào”. Chỉ cần một xe tải lạc nhẹ tay lái
                   là đủ hất chúng tôi xuống vực sâu. Chúng tôi dừng lại ba, bốn chỗ
                   trên đèo để chụp hình nên mất nhiều thời gian, cũng để thay cho
                   nghỉ ngơi luôn.
   35   36   37   38   39   40   41   42   43   44   45