Page 59 - hanh-trinh-cuoi-dong
P. 59
buồn không còn cơ cứu vãn của một dân tộc vong quốc ngay
trên chính đất nước mình. Tuy nhiên nếu con người thực sự nghĩ
và sống như thế chắc chắn nhân loại sẽ thái bình.
Tôi không có dịp tìm hiểu về đời sống, tâm tình của dân tộc
Chăm đang sống tập trung một vài nơi và lưu lạc nhiều nơi khác
trên đất nước này nhưng về phần mình tôi luôn có mặc cảm về
tội lỗi của dân tộc mình trong quá khứ. Cuộc tham quan bảo
tàng Chăm lần này chỉ làm tôi thêm chạnh lòng.
Buổi tối tôi đã hẹn gặp mấy người bạn cũ cùng ban Việt văn ở
Đại học Sư phạm Huế: Vợ chồng Nguyễn Thị Hường – Lưu Đức
Tuấn Anh, Hoàng sơn Phụng, Trần Cao Bằng. Chúng tôi họp mặt
tại nhà Hường - Anh, có người hơn 30 năm mới gặp lại. Chúng tôi
hỏi thăm nhau về gia đình và bạn bè cũ, nhắc lại những kỷ niệm
xưa thời sinh viên.
Cho đến bây giờ các bạn vẫn còn đi dạy học. Thoáng chốc mà họ
đã thành những ông bà giáo già sắp về hưu. Ôn lại thời sau 75,
các bạn đều ngán ngẩm với các trò miệt thị, tẩy não đối với các
giáo sư văn chương miền Nam bị cho là nhiễm độc tư tưởng tư
sản phản động và văn hoá đồi trụy. Họ đã phải nén lòng lắm mới
có thể tiếp tục hành nghề. Bây giờ tình hình có đổi khác. Việc quy
chụp, đánh giá một chiều có giảm đi, một số giá trị văn học được
khôi phục, thẩm định lại nhưng họ buồn vì nội dung chương trình
vẫn còn quá giáo điều cứng nhắc, trình độ của giáo viên mới đào
tạo quá thấp và nhất là trình độ của học sinh quá tệ hại do hậu
quả của một quá trình dạy và học nhiều sai lầm. Họ thấy rất rõ
nhưng bây giờ họ không buồn lên tiếng, góp ý gì nữa vì tiếng nói
của họ những người lãnh đạo không muốn nghe. Họ dạy học như
một nghề kiếm sống, không còn chút nhiệt tình và chuẩn bị về
hưu.
Trò chuyện chán, các bạn mời chúng tôi đi ăn mì quảng ở một
tiệm nổi tiếng nhất ở đây. Tiệm đông khách, bàn nào cũng chật
cứng người. Không hiểu sao chúng tôi ăn không thấy ngon, cũng
như món cao lầu Hội An.

