Page 62 - hanh-trinh-cuoi-dong
P. 62
dần, có khi chạy theo hướng ngược lại vì phải men theo địa thế
sườn núi rồi lại lên cao hơn cho đến khi tới đỉnh. Đỉnh đèo là một
nét đặc biệt của Hải Vân mà các đèo khác không có. Đỉnh có một
mặt bằng rộng gần như nằm chính giữa đèo, chia đèo thành hai
phần bắc nam rõ rệt với độ dài gần bằng nhau. Ngày xưa có dạo
người ta chỉ cho xe lên xuống đèo một chiều theo giờ để bớt nguy
hiểm. Xe từ hai đầu đèo chạy lên đỉnh dừng lại nghỉ. Đến hết giờ
xe lên, có lệnh xe mới được phép đổ đèo. Vì thế đây là nơi tập
trung hàng quán phục vụ cho khách. Khách cũng có dịp nghỉ ngơi
và xuống xe ngắm cảnh là điều rất thú vị.
Bây giờ đường chạy hai chiều vì đèo đã được mở rộng trải nhựa
láng, những bức tường và rào cản an toàn được xây thêm, nhiều
kính lồi dựng ở các khúc quanh khuất tầm nhìn. Sau khi đã đi qua
nhiều đèo khác, Hải Vân đối với chúng tôi chẳng có gì nguy hiểm,
chúng tôi chạy thong dong ngắm cảnh và dừng lại chụp hình
những nơi có địa thế đẹp.
Ở đỉnh đèo tuy không bị bắt buộc nhưng phần lớn xe đều dừng
lại, nhất là các xe du lịch. Các đoàn khách nước ngoài túa ra chụp
ảnh. Ở ngọn núi nhỏ gần mặt bằng đỉnh có một pháo đài xưa và
một lô cốt thời chiến tranh. Nhiều khách tây cố leo lên đó để
xem. Từ đỉnh đèo lộng gió và mây mù phảng phất này, ta có thể
phóng tầm mắt về hai hướng bắc nam để nhìn toàn cảnh hai
đường dốc xuống khi ẩn khi hiện giữa núi rừng trùng điệp. Đó là
một cảm giác ngây ngất đặc biệt khi đứng trên cao giữa trời
mây phóng khoáng trên một đỉnh núi rừng.
Cảm giác này chắc chắn sẽ gây ấn tượng hơn nếu khách không
bị những người bán hàng chèo kéo quấy rầy. Cũng như mọi nơi
khác, đâu có khách du lịch là ở đó có đội ngũ những người bán
hàng này. Dĩ nhiên đây là nhu cầu về cả hai phía nhưng cái cung
cách làm ăn tự phát này quả thật kém văn minh. Người Việt Nam
chúng ta còn chán ngấy huống gì khách nước ngoài. Làm sao
thoải mái được khi muốn yên tĩnh thả hồn vào cảnh vật, một tay
lại phải lo giữ túi, tay kia xua xua từ chối những lời chào mời riết
róng đến cưỡng ép.

