Page 63 - hanh-trinh-cuoi-dong
P. 63

Nghe nói sau khi làm xong công trình đường hầm xuyên qua Hải
                   Vân, con đường đèo này sẽ trở thành nơi phục vụ du lịch. Hi vọng
                   lúc đó hoạt động ở đỉnh đèo này sẽ được tổ chức tốt hơn. Hiện tại

                   chỉ có mấy hàng quán tư nhân tạm bợ và chỉ có một nhà vệ sinh
                   cũng của tư nhân, sử dụng phải trả tiền nhưng khá bẩn thỉu.

                   Xuống khỏi đèo Hải Vân là đầm nước Lăng Cô rộng bát ngát. Bãi
                   tắm nằm ở phía đông không xa đường lắm nhưng bị che khuất
                   bởi các đồi cát và rừng dương. Thỉnh thoảng có những con đường

                   dẫn vào bãi với bảng hiệu của một khu resort gì đó nhưng chúng
                   tôi không ghé vào vì đã nghỉ trên đỉnh đèo khá lâu.

                   Hai đèo ngắn Phú Gia và Phước Tượng tiếp theo đối với chúng tôi
                   chỉ là những con dốc dài hơi quanh co. Dù sao cảm giác chạy xe

                   tốc độ nhanh trên đường đèo uốn lượn quả thú vị hơn chạy trên
                   đường thẳng rất nhiều.

                   Quãng đường tiếp theo vào giờ trưa khá trống trải. Tôi đang
                   chạy với tốc độ 60 cây số /giờ, có một chiếc xe ben chạy phía
                   trước. Chiếc xe ben từ từ giảm tốc độ rồi ép vào lề. Tôi tăng ga

                   để chuẩn bị qua mặt nó. Thình lình không báo hiệu gì, chiếc xe
                   ben ngoắt ngang qua đường hình như để quay đầu lại. Cả tôi và
                   BY đều thét lên kinh hoàng. Tôi phản xạ vừa thắng xe vừa bóp
                   còi. Xe tôi lết siết trên mặt đường loạng choạng, rít lên và dừng
                   lại sát ngay đầu xe ben lúc nó choán ngang ba phần tư mặt

                   đường. Gã lái xe thò đầu ra nhìn. Tôi lách qua trái và sang số
                   chạy luôn, quên cả chửi gã lái xe ẩu tả. Thật hú vía. Chỉ một tích
                   tắc nữa chúng tôi sẽ lao vào đầu xe ben – một khối sắt khổng lồ
                   - như một quả trứng ném vào đá.

                   Phản xạ đối phó với tình huống chớp nhoáng làm tôi quên cả sợ

                   hãi trong khi BY trống ngực đập thình thịch, mặt tái mét và
                   không ngớt tạ ơn Đức Mẹ. Tay hơi run nhưng tôi vẫn tiếp tục
                   chạy với tốc độ chậm và đến một chỗ vắng có bóng mát mới
                   dừng nghỉ để lấy lại bình tĩnh.
   58   59   60   61   62   63   64   65   66   67   68