Page 54 - hanh-trinh-cuoi-dong
P. 54
tham gia phong trào đấu tranh đô thị trước đây để chống bất
công, áp bức và băng hoại xã hội, tại sao bây giờ không đủ dũng
cảm để tiếp tục khi những điều đó còn trầm trọng hơn trước. Khi
bài viết này được công bố, tôi nghe nói Đông Trình cũng đã bị
công an kêu lên hạch hỏi.
Sau này tôi nghe nói nhiều người không thích anh vì anh hơi kiêu
ngạo và “tả” trong cách sống, quan hệ với bạn bè cũ. Gia đình
anh con đông, kinh tế khó khăn, gặp nhiều chuyện buồn. Vợ anh
bị tâm thần, mất trong một tai nạn bi thảm. Con gái lớn của anh
cũng bị tâm thần. Mấy chục năm qua anh và tôi ít gặp nhau
nhưng vẫn có sự cảm thông và giữ được thân tình xưa.
Đông Trình trả lời điện thoại. Tôi kinh ngạc khi nghe anh nói mấy
năm nay anh bị bệnh nhũn não, thường xuyên bị choáng váng, ít
khi ra ngoài nên không đến gặp chúng tôi được. Tôi nói vậy thì
sáng mai chúng tôi sẽ đến thăm anh. Tuy vậy khoảng nửa giờ
sau anh gọi lại, hỏi rõ địa chỉ khách sạn và báo sẽ đến gặp chúng
tôi ngay.
Cứ tưởng phải có người chở đến nhưng anh lại đi honda một
mình. Vẫn dáng người thấp lùn, cặp kính cận thị dày cộp, anh
nặng nề từng bước lên cầu thang. Anh bảo bệnh của anh phát
thất thường. Cơ quan cho nghỉ ở nhà, mỗi tuần chỉ đến một, hai
buổi khi có việc gì cần thiết. Anh mời chúng tôi ra uống bia ở một
quán lề đường gần khách sạn. Chúng tôi nói chuyện khá lâu.
Đông Trình bảo hiện nay anh rất bi quan, không muốn sáng tác
nữa vì thấy tất cả mọi sự đều rất phù du, vô nghĩa. Tôi đồng ý
chuyện cuộc đời phù du nhưng không thể thiếu đam mê vì không
đam mê rất khó sống. Tuy nhiên lại không nên coi trọng quá bất
cứ vấn đề gì vì dễ dẫn đến thất vọng. Tôi biết anh có xu hướng bi
quan từ thời trẻ nhưng bây giờ do hoàn cảnh riêng nên tâm
trạng nặng nề hơn.
Đây là một kinh nghiệm cuộc sống mà mỗi người nếm trải theo
cách riêng. Thời sinh viên tôi tham gia đấu tranh hết mình cho

