Page 106 - hanh-trinh-cuoi-dong
P. 106
cà-phê này và nhà hàng Thủy Tạ cách đó không xa, cùng ở ven
bờ tây. Các bàn đặt ngoài trời, dưới tàng cây, mỗi bàn có một lọ
hoa. Các tiếp viên nam nữ ăn nói nhỏ nhẹ, lịch sự. Gần một nửa số
khách là tây. Giá cả cũng không đắt lắm nếu so với Thủy Tạ Đà
Lạt. Cà-phê uống được nhưng không ngon lắm. Chúng tôi thuộc
loại dân sành điệu cà-phê vì đã uống đủ các loại cà-phê tây
nguyên gần 40 năm nên đến đâu cũng uống cà-phê đen để
thưởng thức và so sánh.
Trời tối dần. Gió mát dịu. Phố xá lên đèn lấp lánh dưới ánh nước.
Cảm giác ngồi ở đây thật thư thái, phần nào “lấy lại cảm tình”
của chúng tôi đối với thủ đô sau cảm giác chán ngán và bực bội
lúc mới vào trong một hoàn cảnh không thuận lợi.
Trước khi về nghỉ, chúng tôi gọi điện cho các con và đến bây giờ
mới báo cho chúng biết vụ chúng tôi bị tai nạn. Các con đều lo
lắng và khuyên chúng tôi nên đi kiểm tra và điều trị ở bệnh viện.
Vì BY vẫn đi lại được tuy đầu gối bắt đầu sưng lên và hơi cà nhắc
còn bàn tay tôi khá êm, vẫn có thể chạy xe được, tôi lại tin tưởng
ở ông thầy thuốc ở Thanh Hoá nên chúng tôi quyết định không
vào bệnh viện, sợ mất thời gian phiền phức. Chúng tôi định ở lại
đây một tuần và phải đi đây đó, đợi về lại Sài Gòn sẽ kiểm tra
một thể.
Đêm ở “nhà trọ tình yêu” hầu như chúng tôi không ngủ được.
Muỗi tấn công chúng tôi liên tục, nhưng nếu để quạt chạy số lớn
lại không chịu được. Nửa đêm chúng tôi phải gọi cho tiếp tân
nhưng anh chàng trực ngái ngủ bảo nhà trọ không có mùng.
Đành chịu trận. Có lẽ “nhà trọ tình yêu“ này cho thuê giờ là chính
nên người ta không chú ý việc này.
Sáng hôm sau, việc đầu tiên là chúng tôi đi ăn sáng và tìm nhà
trọ mới. Con trai lớn chúng tôi từng đi làm ăn qua Hà Nội mấy lần
mách nên tìm nhà trọ ở khu phố cổ. Thế là chúng tôi đến ngay
đó.
Khu phố cổ là khu vực Hà Nội 36 phố phường xưa ở phía bắc hồ

