Page 103 - hanh-trinh-cuoi-dong
P. 103
khi xe dừng ở một thị trấn và bảo còn khoảng mười cây số nữa
mới đến chỗ muốn xuống. Gã lơ xe kéo tay ông ta lôi ra cửa: “Hết
tiền rồi. Mày không xuống ông đạp xuống bây giờ”.
Một bà buôn chanh chua chửi nhau với gã lơ xe, có thêm gã lái xe
phụ hoạ, hàng nửa giờ liền, hai bên đều tuôn ra những lời thô tục
bẩn thỉu không ai chịu nổi.
Tôi quá ngán ngẩm nhắm mắt lại, không buồn nhìn ra ngoài xem
phong cảnh vì kính xe quá mờ, chỉ thấy loáng thoáng nhà cửa và
các tấm bảng ghi địa danh trên đường. Cũng may chiếc xe chạy
bạt mạng khá nhanh và không gặp tai nạn gì dù có những lúc
thắng gấp, chao đảo, suýt đụng vào xe khác.
Trưa xe đến Hà nội, nghe nói chỉ còn khoảng mười cây số nữa
đến bến xe nhưng gã lái xe không chạy đến bến mà tấp vào một
quán ăn bên đường buộc hành khách vào ăn trưa. Ở đây nhà xe
được chiêu đãi miễn phí và khách tha hồ bị chém đẹp. Gã lơ xe
cho xe gắn máy của tôi xuống. Gã đứng trên đẩy bừa xe xuống
bảo tôi đứng dưới đỡ. Tay tôi bị đau không đỡ được, một ông
khách sốt sắng đến giúp và suýt ngã vì chiếc xe quá nặng.
Thật quá quắt và không thể tưởng tượng. Gã lơ xe như một bạo
chúa cai trị vương quốc của mình bằng bàn tay sắt, muốn làm gì
thì làm. Tôi chưa bao giờ gặp một gã đê tiện, thô bỉ và vô văn
hoá như thế.
Đúng là một chuyến xe thổ tả. Tuy nhiên mấy hành khách trên xe
nói đây không phải là chuyến xe đặc biệt mà hầu như xe nào
cũng như thế cả. Hành khách ai cũng bất bình nhưng đi đường
nên không muốn gây sự lôi thôi, có khi rước vạ vào thân, lại
không có cơ quan thi hành luật pháp nào can thiệp. Phải chăng
chuyến xe này cũng là một điển hình của xã hội hiện nay?

