Page 104 - hanh-trinh-cuoi-dong
P. 104
Chương 12.
Thế là chúng tôi thoát khỏi chiếc xe thổ tả. BY còn cằn nhằn mãi
nhưng tôi nói đó cũng là một kinh nghiệm hay. Dễ gì có dịp gặp
gỡ một nhân vật điển hình mới của thời đại như “gã lơ xe mặc
quân phục US Army” kia.
Vì chưa có bản đồ, sau khi xuống xe đò, tôi không biết mình đang
ở đâu. Tôi hỏi một người đứng gần đó về Hà nội đi đường nào.
Ông ta bảo đây là Hà Nội. Tôi phải hỏi lại đường vào trung tâm
thành phố, đến Hồ Gươm. Ông ta chỉ đại khái và bảo đi tới hỏi
tiếp. Con đường dẫn vào thủ đô này sao quá ngán ngẩm, có lẽ
không phải là đường chính vì đường nhỏ, bụi mù mịt và chạy dọc
một con kênh thối om, sau này tôi mới biết đó là sông Kim Ngưu.
Hình như gã lái xe cố tình chạy vào đường này để tránh cảnh sát.
Tôi rẽ qua chiếc cầu và đi vào các khu phố chính, phố Thanh
Nhàn, rẽ phố Bạch Mai, tiếp theo là phố Huế, phố Hàng Bài nằm
trên cùng một con đường.
Việc quan trọng của chúng tôi bây giờ là tìm một quán ăn hay
quán giải khát để vào nghỉ ngơi và rửa ráy, đi vệ sinh vì đã phải
giam mình hơn bốn giờ trên xe đò. Không may, BY vào hỏi mấy
nơi mà nơi không có toa lét, nơi không có chỗ đậu xe. Tôi chạy
ngang một hiệu sách, bảo BY vào mua ngay tấm bản đồ Hà Nội
rồi sau đó gặp một quán fast food ở phố Hai Bà Trưng. Quán
này có mặt tiền rất dài, đặt bàn ở cả trong nhà và ngoài hàng
hiên, lại có chỗ đậu xe rộng rãi. Quán có một toa lét nhỏ xíu, hơi
bẩn, phải dùng gáo dội nước nhưng như thế đã là quá tốt đối với
chúng tôi bây giờ. Fast food ở đây lại có cả cơm đĩa khá ngon và
giá rẻ bất ngờ.

