Page 101 - hanh-trinh-cuoi-dong
P. 101

cuối đời chẳng có nghĩa gì.

                   Tôi nhớ mãi gương mặt đầy cương nghị, chòm râu bạc, giọng
                   đọc thơ chân chất và những lời phát biểu sang sảng đầy chất lửa

                   của ông trong suốt chuyến đi, cả mấy chai rượu tăm ngon tuyệt
                   uống nóng cả tim gan mà ông đã tặng Bùi Minh Quốc và tôi năm
                   ấy.

                   Bà chủ quán cà-phê tử tế dặn chúng tôi lên xe phải trả giá trước
                   và chọn đúng xe đi Hà Nội để khỏi bị sang khách giữa đường.

                   Đang ngồi nói chuyện, có chiếc xe đò chạy qua, tôi vẫy lại. Gã lơ
                   xe nhảy xuống chạy đến hỏi. Bà chủ quán nói trước: “Đi Hà Nội
                   hai người 50.000 đồng, xe gắn máy 20.000 đồng, chịu không?”

                   Gã lơ xe, một thanh niên cao lớn mặc bộ đồ quân phục Mỹ còn

                   mới, có nguyên chữ “US Army” trên ngực. Gã nhìn qua chúng tôi
                   rồi nói: “Được rồi. Lên xe đi”. BY gặng hỏi: "Có phải xe đi Hà Nội
                   không?". Gã lớn tiếng: “Sao lại không đi “Hà Lội”. Nghe giọng “Hà
                   Lội” còn không biết hả”. Gã xách ba lô của chúng tôi cho vào cốp
                   sau rồi cùng một người nữa trên xe xuống đưa xe của chúng tôi
                   vào cửa bên, lấy dây buộc lại. Trên xe hành khách gần kín chỗ.

                   Gã chỉ cho chúng tôi ngồi vào hai chỗ trống, BY ngồi băng sau,
                   tôi ngồi băng trước phía cuối xe. BY phản đối nhưng gã bảo đến
                   Thanh Hoá có người xuống gã sẽ xếp lại chỗ ngồi.

                   Xe chạy một khoảng ngắn, gã nói với BY: “Cho tiền xe, 160.000

                   đồng”. BY ngạc nhiên: “Dưới kia bà chủ quán trả 70.000 đồng anh
                   chịu rồi sao bây giờ đòi nhiều thế”. Gã sửng cồ ngay: “Con mẹ
                   nhà quê đần độn đó biết cái đ… gì. Đưa tiền xe. 160.000 đồng”. BY
                   nói: “Nhưng mà…”. Gã gạt ngang: "Không nhưng gì hết. 160.000
                   đồng". Thấy thái độ vô lễ và hung hăng của gã, tôi biết lôi thôi
                   với gã chẳng lợi gì trong hoàn cảnh này. Tôi bảo BY cứ trả tiền

                   cho gã. BY nghe tôi đưa tiền nhưng rất ấm ức. Hành khách chung
                   quanh nhìn chúng tôi có vẻ ái ngại nhưng không ai nói gì.

                   Khi gã lơ xe chuyển lên phía trên, thanh niên ngồi bên cạnh bảo

                   tôi: “Lên xe giữa đường là vậy. Nó chém thế chứ hơn cũng phải
   96   97   98   99   100   101   102   103   104   105   106